1 Cuộc đời Lưu Phong này đúng là thảm hại, chết trong tay ai không chết ta lại chết trong tay một kẻ bị điên khi ta sắp 20 tuổi.
Ta từ tiểu thư danh giá sao lại đến bước đường này??
Haha không phải do ta yêu hắn – Âu Dương Lãnh – em rể của ta – trúc mã của ta – vị hôn thê của ta.
2 Ánh sáng chói mắt quá, không lẽ ta cũng được lên thiên đường?? Ta tự cười nhạo mình, đồng thời mở mắt ra, ta đúng là thấy một thiên sứ dễ thương trước mặt, thiên sứ cau mày nhìn ta
- Ngươi đáng lẽ sẽ được lên thiên đàng, và cũng không phải ở độ tuổi trẻ như bây giờ, chuyện gì đang xảy ra vậy nà???
Thiên sứ dò dò trong cuốn sách trước sự ngac nhiên của ta, miệng thì đọc lại hồ sơ, hắn cứ đọc từng việc sai lầm ta đã làm ở trần gian, càng đọc càng lớn giọng ngạc nhiên.
3 Mở mắt ra lần nữa. . . .
Ta lại quay lại nơi này Bệnh viện Vĩnh Phúc
Nơi này cũng thật tốt, ánh sáng tràn ngập căn phòng không giống những bệnh viện khác, cũng không quá sa hoa chỉ bình dị, một chiếc giường đơn , chăn, khăn trải cũng màu trắng, cả căn phòng thật tinh khiết.
4 Ta là ai??? Lưu Phong-Con gái chủ tịch Lưu thị- Lưu Tư Phúc. Ông ngoại – Dương Hoách là tư lệnh quân khu tuy đã về hưu nhưng gia thế trâm anh, oai phong lẫm liệt, các quan chức cấp cao cả nước vẫn phải nể vài phần.
5 Mẹ Lâm cũng như ba ba nói thật tốt, luôn cười vui vẻ và tốt bụng, thật không như ta tưởng tượng.
Chỉ là. . . buổi sáng ta muốn đi bộ đến trường cơ, thật vui, có thể gặp nhiều bạn của Mẹ trên đường, họ hay cho ta những món quà nhỏ, nhưng giờ mẹ Lâm không muốn, mẹ Lâm muốn ta cùng em gái phải được xe riêng chở đến trường.
6 Tối hôm chủ nhật đó, khi đã ăn tối xong cả nhà đang quây quần nghe em gái kể chuyện bạn học ở trường, ta thì ngồi ăn trái cây và xem tin tức 7h, ba ba vui vẻ vui đùa với Nhu nhi
- Reng reng reng.
7 Càng ngày ba ta càng lạnh nhạt với ta, ta biết do Lâm Tố Lan nói xấu ta với ông
- Anh xem, con bé làm Nhu nhi bị thương như vậy, từ bé Nhu nhi đã hay ốm yếu rồi
- Anh xem, vườn hoa em mới trồng, vừa bắt đầu nở hoa đã bị con bé đạp nát
- Anh cũng thấy tiệc sinh nhật, nó hung ác đẩy Nhu nhi thế nào, trước mặt bao nhiêu người lớn, bạn bè, anh nói Nhu Nhi còn mặt mũi đâu gặp người khác
-.
8 “Âu Dương Lãnh. . . ”
Bật dậy từ giấc mơ đã đeo bám ta đã từ rất lâu. Mở đôi mắt nhìn màu đen như mực của căn phòng bệnh cộng với không khí trong mát, yên tĩnh làm tâm hồn thanh tịnh hẳn lên.
9 Lưu Phong cũng không ngờ rời khỏi bệnh viện dễ dàng vậy, chắc là do trước giờ cô là bệnh nhân ngoan ngoãn nên hộ tá cũng không để ý nhiều. Vấn đề bây giờ là cô phải tìm gặp ngoại.
10 Sau khi về nhà, nói chuyện với ngoại cả ngày trời, Lưu Phong muốn tiếp tục đi học lại. Ngày xưa vì thích Âu Dương Phong, cô cố gắng học tập thật tốt, nhảy lớp, mong sao có thể trưởng thành nhanh nhất, ra đời sớm, sát cánh bên hắn, cùng hắn phát triển công ty, quan trọng hơn không thể để những đàn bà khác có cơ hội.
11 Âu Dương Lãnh đưa Lưu Dược Nhu lên nhà hàng trên tầng trên ăn trưa trước sự ngạc nhiên của cô ta
- Không phải chúng ta sẽ đến nhà hàng pháp dùng bữa sao
- Trên này cũng có chi nhánh của nhà hàng đó.
12 - Haiz, lâu rồi không dùng đến não nên cái đầu bị ngu luôn rồi luôn rồi. .
Từ Vĩ nhìn Lưu Phong đang chống tay lên cằm, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào bao chùm cơ thể mảnh mai, tóc cô hôm nay vẫn là cột tùy ý, có vài cọng rớt xuống vầng trán trắng nõn.
13 Dạo gần đây số lần mẹ Từ Vĩ gọi điện cho cô ngày càng nhiều “hôm nay Từ Vĩ bận việc nên ngày khác con ghé Từ gia nhé”. Làm sao cô có thể không biết, Từ Vĩ “bận việc” chính là lên cơn bệnh.
14 Lễ kỉ niệm 20 năm của tập đoàn Âu thị diễn ra ở biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Ngôi biệt thự này nổi tiếng không chỉ vì kiến trúc sa hoa, độc nhất mà còn vì vị trí hoàn hảo.
15 Bỗng không khí im bặt, từ trên lầu đi xuống là Âu phu nhân. Bà tuy đã ngoài 50 nhưng nhìn trẻ hơn rất nhiều, vẫn còn vẻ đằm thắm, xinh đẹp, đủ biết khi còn trẻ đã làm thổn thức bao nhiêu thanh niên tinh anh đất nước.
16 - Không được đi
Giọng nói không lớn, nhưng hàn khí trong câu nói đã bay lên ngất trời, cả bữa tiệc nín thở ngưng đọng
Mạc Phi nhanh chóng tiến tới bắt lấy cổ tay Âu Dương Lãnh
- Buông tay cô ấy ra
-.
17 Khi Lưu Phong và Mạc Phi dời sàn nhảy thì một phục vụ đến chuyển lời cho cô
- Lưu chủ tịch mời tiểu thư ra ngoài có chuyện cần nói ạ
- Cô dẫn đường đi
Mạc Phi quan tâm nhìn cô
- Anh đợi em
Lưu Phong theo phục vụ đi ra ngoài hoa viên, từ xa cô đã thấy bóng dáng ba cô.