1 " Niếp Ly Tâm, ngươi là ma, vĩnh viễn là ma, cho dù có xoá hết ký ức cũng không thể thay đổi được sự thật này. . . . . "
Trong cơn bão tuyết trắng xoá, tà áo đỏ thấp thoáng sau hàng cây, đối mặt với đám người tự xưng là chính đạo tu sĩ.
2 Ra khỏi trường quay, Cửu Quỳ thong thả ngồi lên chiếc audi trắng của mình, cô lái xe từ trường quay về nhà, nhà cô chính là căn hộ cao cấp ở Hoàng Kim Đế Châu, căn hộ này không phải là nơi ở mà công ty an bài cho cô, nó là thứ đầu tiên mà cô đã bỏ tiền ra mua cho mình sau khi bước chân vào showbiz.
3 Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông với bộ suit đen, thân hình cường tráng vạm vỡ, lồng ngực nở nang không thể che dấu dưới lớp vải đen khiến một dòng suy nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu Cửu Quỳ:
" Thân thể này rất thích hợp để cường bạo.
4 Cửu Quỳ rót trà vào tách, đưa đến trước mặt hắn, cô tuy rằng không thích uống trà nhưng chút nước tiếp đãi khách cô vẫn có. Hắn chậm rãi nâng tách lên, một hơi cạn sạch, tuy rằng hắn không thích uống trà lắm nhưng chút lễ nghi cơ bản này, hắn vẫn có.
5 Chùm nắng len qua ô cửa sổ khẽ rọi vào căn phòng nhỏ, trên giường, một mỹ nhân tuyệt đẹp đang say giấc ngủ. Làn mi cong vút khẽ rung rung, đôi mắt đen tròn hé mở, theo bản năng cô nheo hai mắt lại chống cự với ánh nắng chói chang, mất một lúc Cửu Quỳ mới nhớ được hết phân đoạn tối qua.
6 Reng, reng, reng. Tiếng chuông diện thoại vang lên cắt đứt bầu không khí lãng mạn của hai người. Đại Bạch quăng một cái liếc sắc lẹm đến tên phá rối nào đó, Cửu Quỳ bật cười tay vò rối mái tóc hắn, có chút tiếc nuối nhận điện thoại từ tay hắn.
7 Trên đường cái lớn, một cỗ xe môtô như con hắc mã chạy băng qua hàng cây ven đường, phóng nhanh như cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, trên xe, Cửu Quỳ trong bộ đồ da đen xa lạ, con ngươi đen lạnh lẽo sâu thẳm, cô rất ít khi rơi vào tình trạng như thế này nhưng một khi đã lôi bộ đồ này ra khỏi chiếc hộp chứa nó thì tức là có chuyện lớn rồi đó.
8 Rời khỏi ngôi biệt thự u ám kia, Cửu Quỳ phóng xe đến công ty giải trí Thắng Thiên nằm ngay trung tâm thành phố. Gửi xe xuống tầng hầm, ngay trong giây phút nào đó, bộ đồ da của cô đột nhiên phát sáng, đổi thành một chiếc váy đỏ dài đến đầu gối, cả người cô cũng tươi sáng hơn lúc nãy.
9 Chào tạm biệt Đại Bạch xong, Cửu Quỳ cất điện thoại vào túi, trở lại vấn đề chính với Ngưu Tử. Chưa kịp nói thêm ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ. Ngưu Tử nhếch mày, hô một tiếng:
" Vào đi! "
Bước vào là một cô gái, tóc hạt dẻ dài đến thắt lưng được cột thấp dưới gáy, trên mặt không có bất kỳ hoá chất nào, thần sắc lạnh còn hơn cả băng tuyết ở Nam cực.