1 Trên đường núi quanh co cực kỳ nguy hiểm, vài chiếc xe thể thao chói mắt đang đua.
Chạy ở vị trí thứ hai chính là một chiếc xe đã được tân trang, thân xe màu đỏ đường nét hoàn mỹ, như ngọn lửa lao vút đi trong màn đêm.
2 Mặt hắn chôn trên gối, không thấy rõ diện mạo, chỉ là bóng lưng này mang đến cảm giác lạnh lùng ngạo mạn mãnh liệt!
Lăng Tuyết nín thở, bước nhẹ nhàng đi về phía cửa, muốn thoát khỏi căn phòng này, khi cô đi đên bên giường, một cánh tay cường tráng bỗng nhiên túm lấy cô lôi lên giường…
– Ê…
Lăng Tuyết chưa kịp nói gì, cơ thể cao lớn của hắn đã áp xuống, tròng mắt đen láy tản ra khí phách ngang ngược, giống như dã thú ngạo nghễ nhìn xuống con mồi dưới thân:
– Cô đã hao tâm tổn trí cám dỗ tôi, muốn trở thành người phụ nữ của tôi, hôm nay, tôi cho cô được toại nguyện…
– Tôi…
Tiếng nói của Lăng Tuyết bị bao phủ dưới sự mãnh liệt nóng rực của người đàn ông nọ, tựa như lửa nóng hừng hực thiêu đốt cô, làm cô không còn chỗ trốn, sự vùng vẫy kháng cự của cô với hắn mà nói đều là một loại quyến rũ rất khác.
3 Trong xe Lincoln, tài xế thản nhiên nói:
– Chiếc taxi ở đằng sau đang đuổi theo chúng ta!
Anh chàng trẻ hơn ngồi ở ghế phụ lái nhìn chằm chằm kính chiếu hậu:
– Là một con nhỏ háo thắng, có vẻ không giống là người của Ngũ Thần, cắt đuôi cô ta là được.
4 Xuyên qua mái tóc, ánh mắt Lăng Tuyết và người đàn ông nọ giao nhau, ánh mắt cô thù hằn rực cháy.
Còn hắn, hờ hững không màng, giống như đang xem một trò hề chẳng vui.
5 Xe taxi chạy đến khu gần vũ trường thì dừng lại, Lăng Tuyết xuống xe chạy băng băng vào Bóng Đêm, vẫn đến muộn ba phút.
Dưới sân khấu đã bắt đầu nhốn nháo, ban nhạc đang chơi khúc dạo đầu, quản lý vội vã gọi điện thoại cho Lăng Tuyết, tay ghita bass Hàn Bắc nhanh nhạy phát hiện Lăng Tuyết đang chen chúc trong đám người tiến đến, lập tức ném micro cho cô:
– Lăng Tuyết!
Lăng Tuyết nhanh nhẹn chụp lấy micro, âm nhạc trên sân khấu trở nên dồn dập, tiếng hát hoang dại của cô vang vọng toàn trường…
“Xuyên qua Sa Ba Khắc* và thế giới Mã Pháp* (*Thế giới trong game online)
Cùng nhau mở ra bản khế ước khắc loang lổ trên mộ đá
Đồ Long Đao cuồng vọng, lửa cháy mù mịt
Thiêu đốt khứu giác tổn thương, cắn nuốt hình ảnh đất trời
Hey!
Cần nhiệt huyết của bạn…
Đem nỗi nhớ hóa thành khoảnh khắc vĩnh hằng.
6 Trên đường đi, Lăng Tuyết ngồi ở ghế phụ lái tháo trang sức, dần dần để lộ khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp.
Lăng Ngạo quay qua nhìn Lăng Tuyết, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.
7 Lăng Tuyết mất rất nhiều công sức, bàn tay đều trầy xước bị thương, vẫn không kéo được cửa xe ra.
Dưới tình thế cấp bách, cô bê một tảng đá ở ven đường, dùng sức đập kính xe, chui hẳn nửa người vào trong xe.
8 – Tôi rất muốn giúp anh, nhưng tôi không hiểu biết gì về cô Cung, chuyện của cô ấy tôi cũng hoàn toàn mù tịt, tôi phải giả cô ấy thế nào?- Lăng Tuyết khó xử- Vả lại, tuy rằng tôi giống cô Cung thật, nhưng không thể giống 100%, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì sao?
– Em không cần lo lắng, tôi sẽ giúp em- Tốc độ viết tay của Lãnh Thanh Mặc nhanh hơn- Hiện tại em đang bị thương, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi, ngài Thân Đồ sẽ không ở lại lâu đâu, nếu ngài ấy nói chuyện với em, em đáp qua loa vài câu là được.
9 Két…
Cửa phòng mở ra, Lãnh Thanh Mặc trở lại, sau khi lệnh cho tất cả lui ra, anh đi tới bên giường, dùng khẩu hình môi nói với Lăng Tuyết:
– Em đọc không hiểu khẩu hình môi à?
– Anh nói chậm một chút, chắc tôi có thể đọc hiểu- Lăng Tuyết đáp.
10 – Cô Cung là người thừa kế duy nhất của gia tộc Cung Thị, cũng là người nắm quyền tương lai!- Tần Tuệ nghiêm túc nói- Cô không thể tùy tiện cười với người khác.
11 Đèn flash không ngừng nhoáng lên, sáng tới nỗi Lăng Tuyết không mở mắt ra được, nhưng cô vẫn tươi cười, học bộ dạng Cung Thiên Long trong tưởng tượng, cố gắng khiến bản thân trông thật trang nhã.
12 Có thể là ánh mắt của Lãnh Thanh Mặc đã cho Lăng Tuyết sức mạnh, cô hít sâu, mỉm cười, nói vào micro:
– Lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên bị thương nặng thế này, hiện tại tôi mới biết, hóa ra an nguy của tôi tác động đến nhiều người như vậy, đối với sự việc lần này, tôi cảm thấy thật vinh hạnh! Nhưng đồng thời, tôi cũng muốn thông qua buổi họp báo này nói với mọi người, tôi… Cung Thiên Long không yếu đuối như vậy, cũng không dễ dàng ngã xuống như vậy!
Lăng Tuyết nói xong câu đó, bên dưới ồ lên, nhất thời, có vài phóng viên hỏi:
– Cô Cung, nghe nói tối qua cô bị người khác đuổi giết, ngay cả xe cũng bị nổ, đúng không?
– Cô Cung, cô biết người truy sát cô là ai không?
– Có tin đồn nói cô Cung bị thương nặng, đe dọa đến tính mạng, nhìn thế nào cũng không giống.
13 Lăng Tuyết nhìn Lãnh Thanh Mặc, nhẹ nhàng nói:
– Không phải tôi không muốn giúp anh, chỉ là cảm thấy sự việc thế này có thể gạt được nhất thời nhưng không lừa được cả đời, một ngày nào đó cũng sẽ bị vạch trần, hai người… Vẫn nên nghĩ cách khác đi.
14 Không, không thể nào.
Trên đời này làm gì có truyện trùng hợp như vậy?
Cô nhớ lại sáng nay gặp ngài Thân Đồ cách tấm rèm châu, lúc ấy cô nào dám nhìn nhiều, hơn nữa trong lòng căng thẳng, vẫn chưa lưu ý đến cái gì, nhưng hiện tại ngẫm lại, giọng nói của hắn hình như có một cảm giác quen thuộc…
Lúc này, cửa xe Lincoln mở ra, mấy vệ sĩ mặc đồ đen xuống xe, trong đó một người mở cửa xe sau, một bóng dáng cao to đĩnh đạc từ trên xe bước xuống, ánh trăng sáng tỏ hắt lên người hắn, vì hắn thêm vào một tầng oánh bạc nhàn nhạt, thần bí mà ngạo mạn!
Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng ấy, trong lòng bất ổn, đêm đó cô chỉ nhìn thấy thân hình người nọ trên giường, với bóng lưng của hắn cũng không quen thuộc, nhưng khí phách cuồng ngạo này quả thực rất giống…
– Cô Lăng, cô nhìn gì vậy?- Tần Tuệ hoài nghi hỏi.
15 – Cung Thiên Long!- Thân Đồ nâng cằm Lăng Tuyết lên, mờ ám kề sát vào cô- Ánh mắt này của em… Thật khiến tôi nhớ lại đêm đó…
Lăng Tuyết mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc trống rỗng…
Chuyện phát sinh đêm đó rõ ràng trước mắt, cô nhớ lúc đó hắn từng nói: Cô đã hao tâm tổn trí cám dỗ tôi, muốn trở thành người phụ nữ của tôi, hôm nay, tôi cho cô được toại nguyện…
Đêm đó là lần đầu tiên họ gặp mặt, cô làm sao có thể cám dỗ hắn?
Chẳng lẽ tối hôm đó, hắn cũng xem cô là Cung Thiên Long???
Đêm đó cô không trang điểm đậm, không mặc đồ da bó sát như bình thường, vì để lưu lại ấn tượng tốt cho ban giám khảo, cô còn mặc váy trắng…
Bộ dạng ấy, gần như rất giống Cung Thiên Long.
16 Lăng Tuyết nghe mà kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khó tin.
Cô nhất định nghe nhầm rồi, hoặc là nói, Tần Tuệ đúng là bốc phét, trên đời này có nghề nghiệp như thế nữa à? Cô không tin…
Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tuệ, Lăng Tuyết lại có chút bất an, cô quay đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh khẽ gật đầu.
17 Lãnh Thanh Mặc lắc cánh tay Lăng Tuyết, dùng khẩu hình môi nói với cô:
– Anh ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, em đừng quá lo lắng.
– Tôi biết rồi, cám ơn anh- Lăng Tuyết mỉm cười- Tôi biết anh bận rộn, anh về trước đi, không cần ở cùng tôi đâu.
18 Chiếc Golf Gti phổ thông lướt trên phố xá đông đúc, giống như con gà con bị tiêm thuốc kích thích, dòng xe nhỏ, tính năng bình thường, lại chạy đặc biệt nhanh, thu hút bao ánh mắt chú ý của người đi đường.
19 – Chậc, Thất Thiếu, khẩu vị anh nặng thật đấy, loại hàng này mà cũng để ý- Đám người bên cạnh nhốn nháo hẳn.
– Anh không sợ trúng độc à?
– Nói không chừng có bệnh nữa đó, ha ha ha…
– Câm miệng- Lương Thất Thiếu quát.
20 – Dính dáng?
Thân Đồ Dạ thì thầm hai từ này, nhớ đến ánh mắt tràn đầy căm phẫn của cô gái nọ, không khỏi khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Chưa từng có người nào dám khiêu khích hắn như vậy, con nhỏ đó ngang ngược như thế, nhất định là có nguyên nhân, hắn còn chưa xác định được, sao có thể để cô bị người khác ức hiếp?
Nghĩ đến đây, Thân Đồ Dạ lên tiếng:
– Đi xem!
– Dạ!
Lôi Quân lập tức quay đầu xe, giẫm mạnh chân gia, xe như tên rời dây cung, bắn véo đi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15