1 Đầu mùa Xuân, thời tiết lành lạnh. Tiết xuân se lạnh như vậy, những nụ hoa chúm chím chắc rằng chưa thể hé nở, thế nhưng trong lầu các của một đại trạch viện nào đó ở phía Tây Nam lại có thể nhìn thấy hoa cỏ nở đầy sân màu sắc rực rỡ đủ màu đủ loại.
2 Mặc dù đại ca đã phái vài tên thủ hạ thay phiên trông chừng nàng, nhưng nàng cũng không phải làkẻ dễ bắt nạt. Nàng chỉ cần bày ra chút mưu kế thì đã lừa được bọn họ, sau đó lập tức dẫn theo nha hoàn Xuân Bình bỏ trốn.
3 Tư Đồ Phỉ Nhi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tận đáy lòng dâng lên cảm giác thật may mắn cùng sự cảm kích, đồng thời cũng không thể nào không để ý đến việc mình đang bị hắn ôm vào lòng.
4 Tư Đồ Phỉ Nhi đang định đi vào khách điếm, nhưng khóe mắt bỗng thoáng nhìn thấy một bóng trắng cao lớn ở lối rẽ bên con phố đối diện. Nàng hơi ngẩn ra, bước chân bất giác dừng lại.
5 Trong mắt nàng biểu lộ ra sự vô vàn tin tưởng đã làm lòng Lạc Thiên Hách xúc động, khiến ngực hắn càng thêm ấm áp vì cảm động, ý nghĩ muốn bảo vệ nàng càng thêm kiên định.
6 Nhưng nếu có thể khiến lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, đừng nói là để nàng đá mạnh vào chân hắn, dù nàng muốn đá thêm mấy cái nữa, thậm chí dâng tặng vài quả đấm, hắn tuyệt đối không hề nhíu mày.
7 Nàng nhếch miệng cười gượng nói: "Cám ơn Lạc đại ca đã an ủi, suốt dọc đường này ít nhiều cũng nhờ có Lạc đại ca giúp đỡ, Lạc đại ca thật đúng là quý nhân của muội.
8 Tư Đồ Phỉ Nhi cắn chặt môi, giận dỗi quay mặt đi. "Ta không uống. . . . . . Ta không muốn uống. . . . . . ""Phỉ Nhi, đừng lấy cơ thể mình ra đùa. " Giọng Lạc Thiên Hách nặng nề.
9 Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Hách, còn cả đôi mắt đầy quan tâm, khiến ngực nàng nóng lên, khóe miệng cũng không kìm chế được mà cong lên.
10 Xuân Bình cúi đầu, vẻ mặt đau lòng: "Ngày hôm đó, Xuân Bình đi xuống lầu đánh lạc hướng đám người Vương Thủ, kết quả lại bị bọn họ bắt lại. Bọn họ nói với em, Đại Thiếu Gia muốn em âm thầm trợ giúp cho bọn hắn, dù là mang tiểu thư về, hoặc là tạo cơ hộ cho bọn Vương Thủ sát hại tiểu thư, chỉ cần sau khi chuyện thành công, Đại Thiếu Gia sẽ nạp em làm thiếp.
11 Triền miên qua đi, Tư Đồ Phỉ Nhi vì mệt mỏi mà ngủ thêm một lát. Đến hơn nửa canh giờ sau mới từ từ tỉnh lại. Vừa mở ra hai mắt, đập vào mắt chính là nụ cười dịu dàng của Lạc Thiên Hách.
12 Chu Nghĩa điều khiển xe ngựa, chạy ổn định về phía Đông Bắc. Bởi vì bọn họ thay đổi điểm đến, quyết định đi hái thuốc trước rồi về Lạc gia thành thân, đám Vương Thủ không thể nắm bắt được hành tung của họ, nên bọn họ không đi đường vòng nữa, chạy thẳng đến nơi muốn đến.
13 Sau khi rời khỏi khách điếm, Lạc Thiên Hách dẫn theo Tư Đồ Phỉ Nhi, hai người cùng lên núi. Ngọn núi này không thể nói là xanh biếc rậm rạp, đầu tiên họ đi qua một triền núi đất vàng lớn, sau đó đập vào mắt là một khu rừng khô.
14 Thấy con báo gầm lên đe dọa, lộ ra răng sắc nhọn, nàng cảm thấy máu khắp người mình sắp đông thành băng rồi. Nàng không dám mở miệng kêu cứu, chỉ sợ sẽ chọc đến con báo, kích thích nó lập tức nhào lên cắn đứt cổ nàng.
15 Năm ngày sau. Ánh bình minh rực rỡ, chiếu vào phòng khách điểm. Tư Đồ Phỉ Nhi cẩn thận từng li từng tí bưng một chén thuốc vừa mới sắc, đẩy cửa đi vào trong phòng.
16 Tư Đồ Phỉ Nhi cắn môi, đáy mắt tràn đầy bất lực và lo lắng, chậm chạp không có dũng khí ra khỏi xe ngựa gặp cha mẹ hắn. Nàng lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng, khiến Lạc Thiên Hách rất đau lòng, hắn nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng ngại, Phỉ Nhi, có ta ở đây.
17 Nàng biết đại thiếu gia nhất định muốn tìm Lạc công tử và tiểu thư, vì vậy không nhịn được núp ở một bên, nghe lén họ nói chuyện. Nhìn tiểu thư, trong lòng nàng tràn đầy day dứt và hối tiếc vô hạn, nghĩ tới trước kia tiểu thư đối xử tốt với mình, mà mình lại ích kỷ phản bội tiểu thư, hôm nay nàng như vậy là báo ứng dành cho nàng.
18 Ánh nắng tràn ngập bầu trời, Lạc gia từ trên xuống dưới cực kỳ náo nhiệt, trong ngoài tràn đầy tiếng cười, ăn mừng song hỉ lâm môn của họ. Việc hỉ thứ nhất, là vài ngày trước đó Lạc Thiên Hách đã dùng "Sen lưỡi rắn" và nhiều loại hoa độc độc thảo điều chế ra loại thuốc có thể lấy độc trị độc, thế gian đã có thêm một loại độc được giải, là tin vui của dân chúng trong thiên hạ.