1 Cô luôn là một nữ sinh kiên nghị mà lại cơ trí. Ở trong mắt trưởng bối là vậy. Trong mắt các học sinh cũng thế. Tất cả nữ sinh đều thích cô, tất cả nam sinh đều kính nể cô, tất cả trưởng bối đều tín nhiệm cô.
2 “Cậu đi chậm quá đấy!” Mạt Lê vỗ đầu Trần Tự một cái: “Cao lớn thế này có ích lợi gì chứ?” Trần Tự khóc không ra nước mắt: “Chị hai, chị thử xách nhiều đồ thế này xem…” “Hứ!” Mạt Lê khinh thường: “Nếu tôi là đàn ông thì chắc chắn tay phải xách đồ tay trái nắm tay bạn gái chạy cực kỳ nhanh~!” Trần Tự vừa nhanh vừa chuẩn bắt được từ trung tâm: “Bạn gái?” Mạt Lê đỏ mặt, ngượng nghịu đẩy Trần Tự một cái: “Thần kinh!” Sau đó cô chạy lên phía trước.
3 Trường đại học mà Trần Tự và Mạt Lê thi vào rất đặc biệt, học kỳ sau năm nhất mới huấn luyện quân sự. Vì thế các sinh viên lợi dụng đoạn thời gian tốt đẹp của học kỳ này để tổ chức đủ loại hoạt động.
4 Đối với chuyện không thể diễn vở kịch “Kẹp hạt dẻ”, Mạt Lê rất để ý. Kỳ thật, cô chưa từng xem qua vở ba-lê. Nguyên do để ý là vì hồi trung học cô đã từng đọc truyện tranh về nó.
5 Bị Khưu Nghênh Nghênh đả kích thật nặng Trần Tự buông tha kế hoạch này. Quả thật, kế hoạch này rất ngoằn ngoèo. Đoán chừng tới lúc anh đánh bại phòng ngủ của Mạt Lê, thì Nhiễm Tân đã đánh chiếm Mạt Lê.
6 Đại học W vào tháng 11, lá phong nhuộm đỏ cả sân trường giống như lửa đốt. Nằm trên bãi cỏ vàng, ngắm bầu trời xanh thẳm, Trần Tự thở dài một hơi, anh quay đầu nhìn qua Khưu Nghênh Nghênh ngồi bên cạnh đang đọc sách, hỏi: “Cậu nói xem tối hôm đó Mạt Lê nói thế nào với Nhiễm Tân?” Khưu Nghênh Nghênh nhìn sách không chớp mắt, lật qua một trang giấy: “Tớ không ở đó, làm sao biết được?” Trần Tự bình tĩnh nhìn cô hai giây, thu hồi tầm mắt rồi nhìn trời.
7 Lễ Giáng Sinh đi qua, thi cử tới rồi. Trần Tự chỉ mãi lo chạy về phía Mạt Lê mà bỏ bê nhiều khóa học. Vì thế, cuộc sống của anh bắt đầu bận rộn. Lớp chuyên ngành khá ổn, máy tính vốn là điểm mạnh của Trần Tự.
8 Kỳ nghỉ đông trôi qua bình thản cũng không quá bình thản. Buổi sáng, Mạt Lê gọi điện cho Trần Tự, hai người cùng đi ăn bữa sáng. Ăn xong thì đi dạo phố, dạo nhà sách, dạo viện bảo tàng, dạo thư viện tỉnh, lúc ăn trưa mỗi người đều tự về nhà.
9 Khai giảng. Mạt Lê vẫn không phối hợp, không chịu ngồi máy bay. Trần Tự đành chịu, chỉ có thể tiếp tục ngồi xe lửa. Mẹ Trần Tự tâm trí cởi mở, đối với chuyện này, bà chỉ nói một câu —— “Ừ, nuông chiều con nhiều năm như vậy, cũng nên thể nghiệm cuộc sống một chút.
10 Trần Tự ở dưới lầu ký túc xá của Mạt Lê, anh cúi đầu nhìn di động trong tay mình, nhấn tới nhấn lui. Số điện thoại của Mạt Lê đã hiện trên màn hình di động, nhưng Trần Tự vẫn không thể hạ quyết tâm ấn xuống.
11 “Mẹ ơi, hồi trước mẹ và bố vì sao ở bên nhau thế?” Trần Trần nằm sấp trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Mạt Lê. Mạt Lê đang mở kẹp lấy đồ, cô dùng ngón tay bắn lên trán Trần Trần một cái: “Sao con lại đột nhiên nghĩ ra vấn đề này hả?” Trần Trần bĩu môi, cực kỳ giống Mạt Lê hồi trẻ: “Cô giáo muốn tụi con viết một bài văn, gọi là ‘Bố mẹ của em’.