1 Chương 1: Kétttttttttt ! Quỳ xuống…Cột dây giày thật chặt và bắt đầu…chạy. Đông Vy bặmmôi lao thật nhanh về phía trước, gió hất tung đám tóc lòa xòa, tiếnggiày nện mạnh trên vỉa hè đầy nắng.
2 Chương 2: Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường Đại lộ được đổ đầy nắng, từng luồng ánh sáng chói chang từ mặt trời dội thẳng xuống mặt đường nhựa trơn nhẵn.
3 Chương 3: Hụt chân ngay từ bước đi đầu tiên Ngay từ bước chân đầu tiên, cô đã thất hụt dù đang đứng trên mặt phẳnglà những viên gạch lót đều nhau, in những họa tiệt khá cầu kì.
4 Chương 4: Phát điên …khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không sao chạm tới được ! Thật lạ…như lẽ ra, cùng với những bộn bề thì những nét hấp dẫn trêngương mặt ấy phải nhạt dần chứ không phải càng hiện ra thật rõ theo từng ngày và đôi khi lại làm cô ngẩn ngơ đến thế… * Những ô cửa kính sáng bóng gắn trên dãy nhà tầng được phủ lớp sơn trắng mịn trơn nhẵn còn đọng vài vệt nắng nghịch ngợm.
5 Chương 5: Đường bóng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo Trên sân gạch lan rộng những bóng râm của đám lạ , quả bóng cam vẫn theo đà lăn theo một đường thẳng và dừng lại trước mũi trắng của đôisneaker.
6 Chương 6: Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh Người ta dễ dàng nhận thấy sự đối lập kia nhưng không thể nào phân biệtđược đâu mới là bản chất thật , đâu chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang củacô.
7 Chương 7: Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59 ! Tuyệt đối đừng chạm vào người anh ta ! Hãy cách anh ta mức xa nhất cóthể và đừng nhìn anh ta quá lâu ! Tốt nhất, hãy chỉ nhìn tới giây thứ 59 ! * Như lưỡi dao sắc ngọt , cắt sâu vào bầu không khí ngột ngạt là tiếng chuông reo , báo kết thúc tiết đầu của buổi học chiều.
8 Chương 8: Dậm lên gió quỉ ! Hãy thật láo với người tàn bạo. . . Gió quỉ có thể lấn át Trung Anh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa.
9 Chương 9: Nhìn gió quỉ tới giây thứ 60 ! Một nam sinh siêu cool với áo jaket mỏng phối hợp cùng jeans đen , chânđi giày trượt patin như mũi tên gió lao đi từ sân thể dục.
10 Chương 10: Chiếc lá bị đánh cướp Gió quỉ hệt như là câu thần chú ma quái, chỉ cần nhắc tới, sự sợ hãi sẽ tự khắc bủa vây. * Buổi sáng của lớp 11, tất cả học sinh đều theo giáo viên sinh học đi tới một khu rừng để tham quan.
11 Chương 11: Nhím xù nổi giận Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước. Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt ? * Theo thường lệ, cứ mỗi trưa thứ tư hàng tuần, Đông Vy lại chạy tớiphòng giám thị để gọi điện về cho dì.
12 Chương 12: Kẻ móc túi Láo với người tàn bạo. Đúng là thế , nhưng cô quên mất, Hữu Phong dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực. Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là phương án đúng đắn ! * Buổi chiều của ngày cuối tuần rảnh rỗi, Đông Vy tranh thủ bày trí lạicăn nhà be bé.
13 Chương 13: Bé con say xỉn ! Kể từ thời khắc ấy, sự tồn tại của cô trên thế gian này là sự biệt lập của một sinh linh trơ trọi. Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng đêm cô độc, cũng chẳng thể chạytrốn khỏi lớp sương mù đau thương phủ quanh cuộc sống của cô.
14 Chương 14: Áng tình khó dứt Yêu và ghét xen lẫn nhau, dệt thành áng tình lắt léo như mê cung, để tim lạc trong sự rối rắm … * Tuệ Anh mang nét mặt căng thẳng đến tột độ , cúi đầu để tránh cái nhìnsuy xét từ thầy giám thị.
15 Chương 15: Những nước cờ dưới bàn tay ma quái Chiều muộn. Nắng tắt. Hoàng hôn buông. Đêm khuya. Gió vờn. Bóng tối phủ. * - Tớ thật sự không biết ! Tớ đã say mà.
16 Chương 16: Bứt ra và chạy điên cuồng Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích. Tốn thì giờ , tốn chất xám và tốn luôn calo.
17 Chương 17: Bóng đêm và những góc khuất - Thời gian , mi cứ đi, cứ tiếp tục chôn vùi tuổi trẻ của ta đi. Baonhiêu cố gắng mà ta từng dốc ra, mi lấy sạch.
18 Chương 18: Cuốn phăng bởi Gió Quỷ. . . Gió Quỷ - hiện thân của loài quỷ. Dư thừa quỷ quyệt , đặc biệt quỷ quái và biệt tài là khiến người sáng suốt nhất cũng phải cay cú tới nổiđiên.
19 Chương 19: Lên đạn cho phát súng đầu tiên ! Vẫn thế …nắm bắt được hết thảy mọi điều như đọc một cuốn sách. Người khác chưa kịp lật sang trang mới, anh đã gập nó lại vì biết trước đoạn kết.
20 Chương 20: Vấp. Ngã. Gượng dậy. Phủi phủi đầu gối và lầm lũi bước đi. Lúc ngã, cái đau vẫn là thứ đầu tiên vồ chụp lấy ta. Rồi phải dậy ngaysau đó khi ý thức được nếu ta không bước tiếp, sẽ mãi mãi bị bỏ lại.