1 Sương mỏng mịt mùng, bình minh mới hé. Hắn cầm trong tay một cái kéo màu đen, quỳ một chân bên ruộng hoa cạnh đình nhỏ lợp cỏ mao. Tỉ mỉ tỉa tót một gốc anh đào thấp.
2 Hắn là một kẻ hay ưu sầu, thích ở cùng một nơi với những người ưu sầu. Đường Tầm nói, đao pháp của phụ thân hắn trầm ổn ngoan độc, đao pháp của mẫu thân hắn linh hoạt mau lẹ, trong cuốn Đao phẩm của Tây Sơn tiên sinh, đao pháp của họ đều được liệt vào hàng thượng thượng đẳng.
3 Cách cuộc chiến chỉ còn hai ngày, chẳng ai tới làm phiền hắn. Sáng sớm, Đường Tầm và hắn đi tới Phi Diên cốc một chuyến để làm quen với địa thế. Trong đầm lầy tỏa ra một thứ mùi vị hỗn tạp của đỗ quyên, me, rong rêu, lau sậy rồi cả mùi lưu huỳnh, đá vôi, mùi rễ cỏ.
4 Tiếng “cọt kẹt” vang lên, cánh cửa đã mở ra. Hắn nghe thấy giọng một cô gái nói: “Tiểu thư mời ngươi vào, ngươi cứ đi thẳng tới là được. ” Giọng nói vừa nhẹ vừa dứt khoát, mang địch ý rõ ràng.
5 Hắn bị người ta một cước đạp xuống xe ngựa, rơi vào một cái cống vừa bẩn vừa thối, nhơ nhớp bùn lầy. Cỏ bên đường cao quá nửa thân người. Cống rất sâu, lúc hắn bị trượt xuống, đất đá cũng tuột xuống theo vừa vặn rơi hết vào người hắn.
6 Giờ cơm trưa, Mộ Dung Vô Phong phát hiện ra Tạ Đình Vân đang ở ngoài cửa đợi mình. “Có việc gì?”, chàng vừa ăn vừa hỏi. “Lão gia tử của Long Vũ các ở Giang Nam là Long Chú đem theo sáu đứa con tới cầu kiến.
7 Đường Hoài định nói gì đó, chợt thấy sắc mặt Đường Tiềm khẽ đổi, đành nén lại. Người này ngày thường trông thì rất ôn hòa, cũng rất ít đắc tội với người khác nhưng một khi tức giận, trên mặt sẽ có thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng hệt như phụ thân hắn.
8 Nắng thu lười biếng chiếu vào. Trên thư án cạnh cửa sổ có đặt một chậu hải đường đương nở rộ. Sắc tím của cánh hoa bao quyện sắc vàng nhạt của nhụy, phảng phất như một bầy bướm rập rờn.
9 Hoàng hôn. Điền ký bố trang. Điền lão bản đang đưa những ngón tay phì nộn gầy như bay trên bàn tính, nhanh chóng tính cho xong khoản nợ cuối cùng rồi nhanh nhẹn gom sổ nợ lại, cất vào ngăn kéo dưới quầy rồi lấy khóa khóa lại.
10 Tuy ánh tà cuối trời đã khuất hết, trên không trung vẫn có vầng sáng nhàn nhạt bồng bềnh. Trăng tròn mới nhú, trên mặt hồ sương nhẹ giăng phủ. Sau khi uống thuốc, Mộ Dung Vô Phong đã chìm sâu vào giấc ngủ.
11 Mười sáu tháng Mười một, thuyền lớn của Đường gia từ từ vào bến, một hàng người khiêng ba cỗ quan tài nặng nề nối đuôi nhau đi xuống. Thoáng chốc, bụi xe mù mịt, mười cỗ xe ngựa dưới sự hộ tống của ba chục kỵ mã tiến vào Đường gia bảo.
12 Đêm đó chớp xé thiên không, mưa to như trút. Ánh đèn lồng trong Đường gia bảo phập phù tựa như những hồn ma trong trời đêm bụi nước trắng xóa. Nàng toàn thân ướt sũng, bò từ dưới nước lên bờ, mưa rơi xối xả, che mất tầm nhìn của nàng.
13 Khe suối róc rách. Trong thôn chài nhỏ này có mấy cây cổ thụ. Dưới cây cổ thụ là một gian nhà nhỏ thoáng ánh đèn. Mở cánh cửa nho nhỏ có thể thấy một dòng suối.
14 Mưa dầm dề, tháng Năm hoa nở. Cây hợp hỷ trong sân viện đã hé mở búp hoa đỏ thắm. Lá hợp hỷ giống lá của cây bồ kết vừa dài vừa mỏng, cành cây xù xì, mọc vươn ra ngoài mấy trượng, mấy cây dây leo màu tím cuốn chặt lên đó.
15 “Mộc Huyền Hư, hai mươi bảy tuổi. Vũ khí thành danh: Yến tử đang[1], giết người không thấy máu, học được hết nội công do Thiết Phong đạo trưởng của Tâm Ý môn, Long Môn phái, Võ Đang mật truyền, là đệ tử tục gia đời thứ bảy của Võ Đang.
16 Trang viện thâm trầm, buổi hoàng hôn. Cuối đông tuyết tạnh. Ngoài hiên mưa nhẹ giăng ướt cây ngô đồng, từng giọt từng giọt từ cành lá nhỏ xuống “tích tích”, rơi thẳng vào lòng người sầu muộn.
17 Hai mươi tư tháng Hai, đêm. Trăng mờ mây mỏng. Đường Tiềm một thân hắc y, tay chắp sau lưng đứng khuất nơi góc tối ngõ nhỏ. Đi bên cạnh hắn còn có một người lạ mặt khác.
18 Tuy trong phòng vẫn phải đốt một chậu sưởi be bé, ánh mặt trời xán lạn tháng Ba đã rạng rỡ xuyên qua song cửa trang trí hình hoa bằng lăng rọi khắp phòng.
19 Lúc Hà Y còn sống, thời gian của chàng đầy những khoảnh khắc. Hà Y khuất đi, thời gian biến thành một đường thẳng trơn tuột. Cuối cùng chàng cũng dần dần tin điều này: Chỉ cần thời gian đủ lâu, một người có thể quen với mọi việc.
20 Mùa đông năm nay gió tuyết liên miên, ngoài song mai héo trúc gầy, tiêu điều xơ xác. Tháng Giêng vừa hết, góc viện thuộc về chàng đã bị tuyết vùi sâu.