1 Đêm tối tịch mịch, Hàn Tử Ân ngồi trong hoa viên của Hàn gia uống rượu.
Hàn Tử Ân vốn dĩ đã là người rất ít bộc lộ cảm xúc, cũng rất khó gần. Sống hơn hai mươi năm trên đời, hắn luôn trầm lặng thản mặc như thể dù trời có sập cũng chẳng đáng lo.
2 Không ngờ đối phương cũng có dung mạo vượt trội hơn hẳn người thường như vậy. Hàn Tử Ân nho nhã anh tuấn bao nhiêu thì Vũ Giai Nghi xinh đẹp dịu dàng bấy nhiêu.
3 Gà gáy lúc trời sáng tinh mơ. Vũ Giai Nghi vừa tỉnh dậy đã thấy Hàn Tử Ân đang đứng dưới giường mặc y phục. Tuy là nàng không thấy rõ cơ thể của hắn ra sao, nhưng có vẻ như tấm lưng dưới lớp áo trắng kia cũng không phải phong liễu như những kẻ thư sinh khác.
4 Một buổi tối, Vũ Giai Nghi còn đang loay hoay khâu vá thì Hàn Tử Ân mở cửa đi vào. Tiếng cửa mở đột ngột khiến nàng giật mình đâm cả kim vào tay, đau quá thốt lên một tiếng nho nhỏ.
5 Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua, cả Vũ Giai Nghi và Hàn Tử Ân đều êm xuôi qua mặt được trên dưới mọi người trong Hàn gia. Nhưng chuyện gì phải đến thì cũng sẽ đến.
6 Đây là lần đầu tiên Vũ Giai Nghi và Hàn Tử Ân ngồi với nhau nói chuyện một cách nghiêm túc như thế. Lần đầu tiên Hàn Tử Ân không tỏ ra xa cách lạnh nhạt, lần đầu tiên Vũ Giai Nghi không khép nép cung kính.
7 Sáng, bàn ăn lớn của đại gia đình nhà họ Hàn bày đầy thức ăn ngon, hương thơm toả ngào ngạt. Thế nhưng Hàn Tử Ân và Vũ Giai Nghi lại chẳng có chút hứng thú nào.
8 Một ngày trời âm u, Vũ Giai Nghi đột nhiên nổi hứng muốn đưa cơm trưa cho Hàn Tử Ân. Vì phải tính toán sổ sách trong hiệu thuốc của Hàn gia cả ngày nên thường là Hàn Tử Ân sẽ không về nhà ăn cơn trưa.
9 Sau ngày hôm đó, Hà Lâm và Thẩm Tiểu Ngọc có lẽ do hổ thẹn mà không còn tìm đến nữa. Cuộc sống cũng đã trở lại nhịp thường ngày. Riêng Vũ Giai Nghi vẫn luôn trầm lặng từ hôm ấy đến bây giờ khiến cả hàn Tử Ân cũng phát lo, đi mời hết thầy lang này đến thầy lang khác về.
10 Hai ngày sau khi Vũ Giai Nghi trở về nhà họ Vũ, Hàn gia vẫn chẳng có động tĩnh gì. Càng lúc Vũ Giai Nghi càng cảm thấy thất vọng. Thì ra đúng là Hàn Tử Ân không hề yêu nàng.