1 Ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào mặt, nàng gian nan mở mắt, trừng mắt rồi lại tiếp tục trừng mắt nhìn. ‘Từ khi nào trần nhà ố vàng của mình lại trở thành gỗ tử đàn tốt nhất với hoành điêu tinh tế như thế kia?’ ‘Đây chắc hẳn là giá giường thời Thanh đi’ Hạ Thanh lấy con mắt 4 năm làm việc trong cửa hàng đồ cổ ra phán đoán.
2 Cũng may Hạ Thanh có kinh nghiệm trải qua nhiều chuyện, sau một hồi ngây người, trước mặt Kim Tỏa đang thấp thỏm bất an nàng từ từ khôi phục lại nhưng trong đầu lại vô cùng phiến chán, liều mạng duy trì gương mặt không gợn sóng, không sợ hãi.
3 Hạ Vũ Hà tuy rằng đi rất gấp nhưng mấy năm nay bị bệnh tật quấn thân hết thảy mỏi thứ đều đã chuẩn bị chu đáo, rất nhanh liền chuẩn bị xong linh đường.
4 Thời điểm Hạ Vũ Hà hạ táng khắp trời nổi lên một trân mưa phùn, nhìn quan tài của bà từng chút từng chút một khuất lấp sau lớp đất lạnh lẽo, Hạ Thanh trước kia mà hiện tại là Hạ Tử Vi đáy lòng cung kính gọi một tiếng "Nương" rồi đứng trước mộ bia mà dập đầu ba cái.
5 Tử Vi bật dậy, vội vàng chạy vào buồng trong, không ngừng lục lọi phòng mình, tiếng ồn vang ra tận gian ngoài. Tề thúc là nam nhân nên không tiện tiến vào nên cứ nhấp nhổm không yên hướng vào phía trong không biết Tử Vi định làm gì, nên Mai Hoa đành một mình vào xem.
6 - Tiểu tiểu thư, người không thể làm việc ngu ngốc ấy được” – Chưa để Tử Vi có cơ hội giải thích suy nghĩ của nàng, Mai Hoa đã vội vàng đứng dậy tiến lại, ôm Tử Vi khóc lớn.
7 Hôm sau trời trong nắng ấm đúng là một ngày tốt để xuất môn, Tử Vi hiểm khi không lười biếng mà dậy từ sớm để Kim Tỏa cùng Tương Diệp hầu hạ rửa mặt chải đầu.
8 Tử Vi không ngừng hít vào, móng tay đâm sâu vào bàn tay, trong đau đớn tìm lại chút lý trí. Bây giờ nàng không thể tiến ra đó, như vậy khác nào tự đưa mình ra để người ta vũ nhục, mà có ra mặt cũng không biết phải biện giải làm sao.
9 Sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, tâm tình Tử Vi cực tốt, trong mắt lại xuất hiện thần thái nhìn Tề thúc, Mai Hoa, Tương Diệp, Kim Tỏa từ từ vui lên, Kim Tỏa vẫn ngơ ngác chưa rõ tiểu thư nãy giờ bị gì nhưng nàng là một nô tì cực trung thành, tiểu thư vui vẻ nàng cũng thật vui vẻ.
10 Tử Vi vội vã đứng dậy rửa mặt chải đầu, càng lo lắng thì càng hoảng loạn, chủ tớ ba người loạn thành một đoàn, thời gian chuẩn bị chậm hơn bình thường nhiều lần.
11 Đoàn người Tử Vi rời Tế Nam mặc dù có mấy phần ủy khuất nhưng đây lại là lần đầu tiên đi xa nên cũng không khỏi có chút hào hứng. Trên đường đi, Tử Vi vẫn còn băn khoăn một chút chuyện tin đồn, lời đồn này dường như chỉ thúc đẩy nàng tiến kinh chứ dường như không muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng dù gì đi chăng nữa dùng mưu kế trên người nàng thì chẳng tốt tí nào cả, lúc này nàng vẫn an toàn hơn nữa đây là thế giới tưởng tượng của Quỳnh Giao Tử Vi nàng thân là nhân vật chính cơ bản sẽ không thể gặp chuyện không may được, nghĩ như vậy Tử Vi cũng bình tâm lại, đồng thời thôi thúc chính mình phải nhánh chóng làm quen với cuộc sống mới như thế mơi không làm thất vọng Tử Vi nguyên tác.
12 Tử Vi vừa đem Tiểu Yến Tử an bài xong thì gia đinh nhà Lương đại nhân cuồn cuộn kéo đến, vừa mới thấy bóng dáng hồng y xuất hiện đột nhiên lại không thấy bóng dáng, đám người mới tới thần sắc đại biến, vội dừng lại nghi hoặc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hướng lại trên đám người Tử Vi.
13 Tử Vi đang cùng Mạc Sầu đang nói chuyện đột nhiên nhớ tới bộ dạng tức giận của Kỷ Hiểu Lam khi nãy thì không khỏi lo lắng suy nghĩ, Kỷ Hiểu Lam là người mà nàng kính nể lại là huynh đệ của Hạ lão gia, đối với nàng cũng rất quan tâm lo lắng, thiết nghĩ nàng phải tới xin lỗi người một câu thứ người tha lỗi cho tính ương bướng của nàng mới đúng, vội hỏi Mạc Sầu: “Mạc Sầu tỷ, Kỷ gia gia có phải đang rất tức giận không?” – hỏi xong trong đầu Tử Vi vẫn còn chút rối rắm về cách xưng hô.
14 Một ngày trời trong nắng ấm là thời tiết tốt để xuất môn, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của Tiểu Nguyệt, Mạc Sầu dẫn đầu mọi người ra dạo phố thể nghiệm trăm thái nhân sinh, đương nhiên trong đám người hăng hái ra phố đó không bao gồm Kỷ học sĩ đi ba bước lại quay đầu ai oán.
15 Kỷ Hiểu Lam mấy ngày nay vô cùng nghi hoặc, chẳng hiểu sao đại công tử nhà Phúc Luân dăm ba bữa lại chạy qua phủ ông, vốn là ông cùng cha hắn đều là đại học sĩ, Phúc Luân là người có trước có sau, hai nhà cũng có giao thiệp, hai vị công tử Phúc gia mười bữa nửa tháng cũng có lui tới bàn luận học vấn, nhưng từ hôm trước lại bắt đầu siêng qua đây hẳn, Phúc gia nhị công tử còn đỡ, nhưng Phúc gia đại công tử thì quá lắm rồi, ngày ngày báo cơm ba bữa, chỉ cần không phải trực ở hoàng cung thì ngày nào hắn cũng ngâm mình ở Thảo Đường (tên phủ Kỷ Hiểu Lam), miệng thì nói thỉnh giáo học vấn nhưng rõ ràng là trong lòng có suy nghĩ khác, ngay cả khi ông không có nhà cũng chạy sang làm người ta vô cùng phiền chán.
16 Tử Vi một tay cầm điểm tâm, một tay cầm xiên thịt dê vừa mới mua rung đùi đắc ý dạo loạn trên đường, nếu Mai Hoa nhìn thấy cảnh này chắc hẳn sẽ vô cùng tiếc hận đau đớn mà oán thán, lễ nghĩa liêm sỉ của tiểu tiểu thư đã học vứt ở nơi nào rồi, đây nào có phải là biểu hiện của một tiểu thư khuê các? Lúc này Tử Vi chẳng quan tâm mấy đến cái gọi là lễ nghĩa kia, nàng đã bị Phúc Nhĩ Khang làm cho thần kinh suy nhược cả rồi, bây giờ chỉ muốn vui vẻ một chút, không thể cứ ủy khuất gò bó bản thân mãi được.
17 Ở một bên nghe được đối thoại của Mạc Sầu và nữ tử lạ mặt, Tử Vi kích động không thôi, đến nỗi hai bàn tay run nhè nhẹ, nhưng sợ bản thân quá càn rỡ dọa cô nương kia bỏ chạy, Tử Vi phải liều mạng nhịn xuống khiến trên mặt lưu lại một loại biểu tình cực kỳ kì quái.
18 Đến canh ba Kỷ Hiểu Lam mới về tới phủ, Mạc Sầu kiên nhẫn ngồi chờ để đưa tận tay gói đồ cho ông. Về phần Tử Vi, mặc cho Mai Hoa Tương Diệp ngăn cản thế nào thì nàng cũng nhất quyết không ngủ chống mắt chờ đợi Hồng Lâu Mộng xuất hiện.