1 Lúc này trái tim tôi dường như đã chết, tôi chỉ muốn tìm một bức tường để kết thúc cuộc đời bi thảm của mình. Ở phía đối diện, cô nàng Lilisa với khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đang thao thao bất tuyệt, ra vẻ hả hê sung sướng khi thấy tôi hồn xiêu phách lạc.
2 Tôi thật sự không thể chịu đựng được. Cả ngày hôm nay chưa ăn uống gì, lại nốc nguyên một chai rượu vang lớn, giờ tôi chỉ muốn tìm một cái giường nằm phịch xuống.
3 Buổi tối tôi nhận được một cuộc gọi từ Mỹ của mẹ. Bà cằn nhằn bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, giọng lớn hết cỡ. Bà nói tôi bớt giày vò bà thôi, đời này chỉ có tôi là phải đi nhặt xác cho bà, chứ không có việc bà phải nhặt xác cho tôi đâu.
4 Mùa xuân, vạn vật thức tỉnh, còn tôi thì đang cuống quýt hết cả tay chân. Phải rất lâu mới bắt được taxi, nên tôi liên tục giục lái xe vượt tốc độ, nhưng anh ta lại dành cho tôi cái nhìn xem thường.
5 Tôi ngủ quên trên xe, khi tỉnh lại phát hiện trên người có một cái áo khoác màu đen thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng. Thấy tôi mở to mắt nhìn chằm chằm cái áo, Đông Tử ở bên cạnh không dám nói lời nào, chỉ bĩu môi hất đầu về phía Khang Tử Huyền, ám chỉ cái áo này là của anh ta.
6 Ăn xong cháo của mình đến khi trong bát không còn lại gì, tôi vẫn cảm thấy chưa no. Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm, dạ dày trống rỗng đến thảm thương khiến cả người lờ đờ.
7 Sữa đậu nành rất thơm, bánh mì rất mới, người đàn ông trước mắt cũng trở nên rất đáng yêu, hơn nữa anh ta biết quan tâm chăm sóc, có thể nói là hoàn hảo.
8 Tôi sắp xếp căn nhà của Phi Ca, trong lòng rất vui vẻ vì những ngày tháng sau này sẽ không còn liên quan gì với Khang Tử Huyền. Tôi đã vứt số điện thoại dùng khi nằm vùng nên anh ta cũng không có cách gì liên lạc với tôi nữa.
9 Sáng sớm hôm sau, tôi không thể không dậy sớm được, nguyên nhân rất đơn giản, chim dậy sớm thì có sâu ăn, bà cô này dậy sớm là có bài tập cần copy. Mẹ kiếp, tôi phải đến trường để cóp bài.
10 Tôi lắc đầu để hình ảnh Khang Tử Huyền bay ra khỏi trí não, rồi tập trung toàn bộ chú ý vào tên nhóc ngạo mạn trước mặt, đây mới là việc quan trọng nhất.
11 Tôi vừa định mở miệng từ chối, không ngờ một giọng nói trầm ấm quen thuộc đã trả lời thay: “Không cần, cô ấy không ở nữa đâu!”Lại đến nữa rồi…Trong lòng dường như có thứ gì đó vững chắc đang dần sụp đổ, bỗng nhiên thấy đau đầu ghê gớm, tôi ôm đầu lặng lẽ nức nở.
12 Đêm lất phất mưa và có một sự yên tĩnh khác hẳn ban ngày, Khang Tử Huyền đề nghị cùng đi dạo, tôi gật đầu đồng ý. Chẳng qua tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
13 Hôm sau là cuối tuần nên không phải đi học, tôi ngủ tới lúc mặt trời lên đến ngọn tre. Lúc thức dậy vừa vươn vai một cái thì Khang Tử Huyền tới gõ cửa phòng tôi: “Dậy chưa? Dậy ăn trưa nào?”Nghe thấy giọng của người đàn ông đang đứng cách một cánh cửa ấy, tôi đột nhiên nhớ tới những lời ám chỉ sẽ từ bỏ tôi mà anh ta nói tối qua.
14 Sáng sớm đến trường lại là tiết tự học trăm lần như một. Hôm nay tôi cố ý vờ như không nhìn thấy Giang Ly, thật ra thì trong lòng cũng hơi sợ. Giang Ly thì vẫn lạnh lùng như trước nhưng xem ra quan hệ với Đông Tử khá tốt, tôi nghe thấy hai người đó hình như đang nói chuyện về Premier League[1].
15 Câu hỏi ngốc nghếch của tôi đã hoàn toàn chọc cười Khang Tử Huyền. Khi cười, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh ta bỗng hiện lên sự ấm áp. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh ta giống như cảm nhận được hương hoa trong gió xuân nên cũng ngây ngô cười khanh khách.
16 Căn phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng Thạch Đầu đang đảo chảo rau. Lúc này điện thoại của tôi reo lên, là Khang Tử Huyền. Tôi cầm điện thoại do dự không biết có nên nhận cuộc gọi này không.
17 Tôi và Đông Tử bỏ chạy thục mạng, Giang Ly cũng lo lắng quay người chạy theo bọn tôi. Ở phía sau, trên bãi cỏ, mấy người phụ nữ đang mắng chúng tôi không ngớt, sự nghịch ngợm của bọn tôi đã khiến đám người đó sôi sục lên.
18 Hôm sau là thứ bảy, tôi ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao. Lúc tỉnh dậy, tôi ăn đại chút gì đó để đợi bữa trưa hấp dẫn của Phi Ca. Phi Ca đang ngân nga trong nhà bếp, tôi gác chân suy nghĩ xem chiều nay nên làm gì để giết thời gian, nghĩ ngợi chán rồi trong đầu lại suy đoán xem người đàn ông kia đang làm gì.
19 Sáng thứ hai, tôi trốn ở nhà không đến trường. Lần này tôi gây họa làm lộ thân phận khiến lão Đàm tức gần chết. Mặc dù tôi không phải gián điệp chuyên trách, nhưng sau này có chỗ nào cần dùng chắc chắc không thể trông cậy vào tôi rồi.
20 Thứ bảy, kỳ thi đại học toàn quốc mỗi năm tổ chức một lần chính thức diễn ra. Trời vừa sáng là tôi đã lái xe đến điểm thi của Giang Ly, đứng ở đằng xa đợi cậu ta.