21 “Ôi trời ơi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lượng Lượng tỉnh rồi! Phó Thần, mau đến đây, Phó Thần…” Khẽ hé mắt ra, ánh sáng chói nhức đến mức tôi phải nhắm mắt lại, bên tai truyền đến giọng nói ầm ĩ của mẹ.
22 Lúc tôi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen. Tôi yếu ớt mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Khang Tử Huyền dưới ánh đèn râu ria đầy mặt, ánh mắt sầu muộn, điểm thêm vài phần gợi cảm vào khuôn mặt nho nhã hàng ngày của anh.
23 Khi càng ngày càng dần rời xa tuổi thanh xuân, tôi lại muốn viết một vài câu chuyện về tuổi trẻ, cho dù tình tiết những câu chuyện ấy không hề liên quan đến cuộc sống của tôi.
24 “Ken, anh có đang nghe em nói không?” Tina ngồi đối diện chớp chớp đôi lông mi cong dài khẽ cất tiếng hỏi thăm, tôi mới định thần lại, gật đầu rồi nói: “Anh vẫn đang nghe đây.
25 Tối hôm nay Ngải Đông lại mơ thấy Từ Chu, chàng trai trẻ cao to, tuấn tú, sau khi đi đá bóng về, mồ hôi không ngừng chảy dài trên làn da rám nắng của anh.
26 Đêm hôm đó, Ngải Đông không biết bản thân bước chân ra khỏi hộp đêm của Đặng Lũng bằng cách nào, mơ mơ màng màng, đầu óc đã hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, cứ loạn cào cào hết cả lên, có ảo giác như thể vừa bị sét đánh trúng.
27 Ngày hôm sau, Đông Tử đưa bà ngoại và mẹ mình đến công viên ven sông gần khu nhà ở đi dạo mấy vòng. Mẹ anh sợ nghe tiếng còi xe, cho nên trước khi ra khỏi nhà, Đông Tử đã nhét bông bịt tai mẹ lại, cũng không đi nơi nào quá xa, chỉ đi dạo vài vòng quanh nhà, một tay đỡ bà ngoại, một tay dìu mẹ, bước đi chầm chậm dưới ánh mặt trời, tận hưởng niềm hạnh phúc bé nhỏ thuộc về riêng mình.
28 Đây là câu chuyện xảy ra sau khi đồng chí Phương Lượng Lượng đã trở thành bà Khang. Sau khi trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, Phương Lượng Lượng cuối cùng đã được gả cho Khang Tử Huyền, dù rằng đã mang danh phận là vợ người ta rồi mà vẫn chẳng hề thay đổi tác phong trước kia của mình.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35