1 Ngày đó, giống như cuộc sống hàng ngày của cô, bình thường không thú vị. Thế nên sau này Chu Duy Duy hồi tưởng lại, một chặng đường kinh tâmđộng phách như vậy, không nghĩ tới lại bắt đầu từ một ngày bình thườngnhư thế, chính cô cũng cảm thấy không thể không hoài niệm.
2 “Cậu dâm phụ này!”Chu Duy Duy rên rỉ một tiếng, sau đó ngã mình lên sô pha. “Tớ thề! Tớ vô tội!”“Văn Tuệ Linh đã muốn bẩm báo với Đường mẹ ở nơi nào đấy, nói con trai bà ta bắt cá hai tay, tóm lại bọn họ trong lúc đó xác địnhrồi, mà đầu sỏ gây nên chính là cậu.
3 “Phốc xuy!” Có người chọc vào eo cô. Duy Duy “Phì” một tiếng cười bật cười, sau đó nghiêm mặt lại trừng nhìn phía bên cạnh. “Làm sao?”Bạn cơm của cô, Yến Tuệ nhe răng trợn mắt tiến vào phòng máy tính.
4 Đinh linh linh – tiếng chuông cửa vang lên. “Đến đây. ” Đang ở phòng bếp quấy nồi nước Duy Duy vội vàng ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra, sửng sốt. Cô quay đầu lại nhìn đồng hồ điện tử treo tường — năm giờ.
5 “Bây giờ mà cậu còn dám nói không có chuyện gì, chỉ là bạn bè bình thường sao?” Yến Tuệ lại lần nữa nhe răng trợn mắt nhảy ra, chỉ vào mũi cô ép hỏi. Duy Duy thở dài, đưa mắt từ máy tình dời qua.
6 Chùm chìa khóa “lách cách” một tiếng, rơi vào cái quầy bàn màu đen, Duy Duy mệt mỏi đi đến. Cửa sắt phía sau đóng kín, tiếp đó là một tầng cửa gỗ. Phía sau không có tiếng động gì lớn, nhưng nhiệt độ kề sát bên cạnhlàm cô hiểu được người đàn ông như con mèo lớn kia đang ở ngay sau cô.
7 Rèm cửa vẫn như cũ không vén lên u tối, vẫn như cũ kín đáo che giấusự tĩnh lặng, bên trong im lặng đến mức ngay cả tiếng quạt gió laptoprất nhỏ cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
8 “Anh phải cứu em……”“Anh nhất định phải cứu em……”“Mất em, anh không biết phài sống như thế nào……”Trên giường hai thân thể đang quấn quýt, ngăm đen bao phủ trắng noãn, trắng noãn quấn lấy ngăm đen, Duy Duy bị anh ôm cuốn, bên tai tiếng đàn ông khàn khàn tuyệt vọng.
9 Nếu nói sau cuộc nói chuyện cuộc sống có gì thay đổi, nhiều lắm chỉlà cô trở nên càng phối hợp hơn một chút, thời gian khác, ngày vẫn quabình thường. Anh yêu cầu cùng cô ra ngoài, cô cho anh đi theo.
10 “Em muốn đi cùng!”Ngày tám tháng mười hai, nếu đây là ngày cuối cùng trong kiếp này của cô, vậy cái cách bọn họ vượt qua ngày hôm nay tương đối khiêm nhường —tốn một buổi sáng cãi nhau.
11 “Thật sự, rất kì quái. ” Duy Duy ghé vào cửa sổ trên tầng 41, nhìn tòa tháp 101 có độ cao không khác mấy so với vị trí của mình. “Cái gì rất kỳ quái?” Một đôi tay cứng rắn vòng phía sau cô, ôm cô ngồi lên đùi của mình.