1 Chương 1: Cam Lộ Mạc Sầu Khi chúng tôi tới chùa Cam Lộ thì trời đã về chiều, ngôi chùa tọa lạc nơi ngoại ô kinh thành này là đệ nhất Phật tự của Đại Chu, được xây dựng trên một đỉnh núi rộng và thoáng đãng, bên trong là điện đường hùng vĩ, uy nghi, mái cong cao vút, nhìn rất có khí thế.
2 Chương 2: Vẳng nghe chim hót người tỉnh mộng Xung quanh chùa Cam Lộ toàn là rừng rậm, mây khói phủ đầy, cực kỳ yên tĩnh, vắng vẻ. Tôi ngủ ngon được chừng nửa ngày, nỗi đau đớn trong thân thể đã dần dịu bớt.
3 Chương 3: Đêm mưa lòng xiết nỗi buồn đau Nỗi oan khuất và căm phẫn trong lòng tôi như một con thú bị nhốt trong bẫy không ngừng tả xung hữu đột, cơ hồ muốn đâm thủng một lỗ trên trái tim tôi.
4 Chương 4: Cố nhân tới (Thượng) Đầu tháng Mười một, thời tiết dần trở nên giá lạnh, sương mù bao phủ quanh núi, tiết trời âm u, chẳng mấy khi có nắng. Nhà trệt vốn thấp bé, mỗi lần đến mùa này đều giá lạnh và ẩm ướt, cả người tôi giống như một cây cọc rêu nơi góc tường, thậm chí còn có thể vắt ra nước.
5 Chương 5: Cố nhân tới (Hạ) Phương Nhược khẽ gật đầu, nói: “Nương tử là người hiểu chuyện, hẳn biết rõ Thái hậu nương nương ẩn cư trong cung nhiều năm, không hỏi đến việc đời, lại thường xuyên bệnh tật nhưng đầu óc thì vẫn chưa hồ đồ.
6 Chương 6: Dây đàn đứt chẳng người nghe Tôi một lòng điều dưỡng, ăn ngủ đúng giờ. Quả đúng như sự kỳ vọng của Cận Tịch và Hoán Bích, thân thể tôi đã dần khỏe lại, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn, có thể thoải mái đi lại.
7 Chương 7: Lòng đã giá băng ai người hỏi tới Giữa mùa đông lạnh, việc giặt quần áo vẫn không được giảm nhẹ, khi tuyết lớn bao phủ khắp núi, chúng tôi thường phải đun tuyết lấy nước để giặt, còn khi thời tiết tốt hơn thì tới bên bờ suối, đập vỡ lớp băng dày bên trên ra mà bắt đầu giặt giũ.
8 Chương 8: Bình ngọc lung linh Khi Ôn Thực Sơ tới lần nữa thì tôi đã đi cắt cỏ, hai bên không hề gặp mặt. Khi tôi trở về, vầng tà dương đã đổ bóng, chỉ thấy Hoán Bích và Cận Tịch đang ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy vẻ lúng túng đứng cạnh chiếc bàn.
9 Chương 9: My vu[1] [1] Tên một loại cỏ thơm, hái lá tươi về phơi khô có thể dùng làm hương liệu – ND. Cận Tịch ôm theo đống quần áo vừa phơi khô bước vào, thấy tôi đang ngồi thẫn thờ thì im lặng, chỉ đứng trước giường, cẩn thận gấp quần áo, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn.
10 Chương 10: Váy xanh mặt ngọc như từng gặp Thế là trong khoảng thời gian rất lâu sau đó, Ôn Thực Sơ không tới căn phòng của tôi trong chùa Cam Lộ thêm lần nào nữa.
11 Chương 11: Tháng Chín hoa trà rợp lối đi Cạnh dòng sông, từng làn gió núi thổi vào lùm cây làm phát ra những tiếng xào xạc nghe như tiếng sóng. Giữa buổi chiều thu ấm áp, tôi như một bông hoa vươn mình vui vẻ tắm dưới ánh dương, tâm trạng thoải mái mà nhẹ nhõm.
12 Chương 12: Ơn mẹ cha Đến đêm, tôi đặc biệt dặn dò Cận Tịch phải thắp cả đèn dầu và nến, khoác lên người một chiếc áo ngoài, tinh thần phấn chấn chuẩn bị cắt vải may vá.
13 Chương 13: Tuyệt đại giai nhân Khu vực quanh chùa Cam Lộ đã dần trở nên quen thuộc với tôi, tôi bắt đầu đi xa hơn một chút trong những lần cắt cỏ. Có lúc Tịnh Bạch cau mày, trách mắng tôi: “Đừng có lười nhác, tưởng mình còn là lá ngọc cành vàng như trước sao? Đi cắt cỏ nhớ đi xa một chút!” Thế là ngay cả đỉnh Lăng Vân hay hậu sơn của đỉnh Cam Lộ, tôi cũng thường hay lui tới.
14 Chương 14: Xanh xanh cỏ bên sông Thế rồi vào một ngày trời trong gió mát, Hoán Bích ôm theo cây đàn Trường tương tư cùng tôi tới hậu sơn. Tới nơi, tôi thấy ngoài cửa An Tê quán có một con ngựa trắng, trên cổ đeo quả cầu vải màu đỏ, đang đứng ung dung gặm cỏ non.
15 Chương 15: Hoán Bích Trò chuyện được một lát, tôi thấy trên mặt Thái phi đã lộ nét mỏi mệt, liền đứng dậy cáo từ. Thái phi nói với Huyền Thanh: “Để hai cô gái về nhà một mình không tiện, con thay ta tiễn bọn họ một đoạn đi.
16 Chương 16: Xuất ky đông môn[1] [1] Tên một bài thơ trong Kinh thi, thuộc tập Trịnh phong trong phần Quốc phong, nghĩa đen là “ra khỏi cửa đông” – ND. Trung thu năm nay tôi vốn nghĩ sẽ lại trôi qua trong sự cô đơn và tịch mịch như trước, cùng lắm cũng chỉ là tôi với Cận Tịch và Hoán Bích chia nhau ăn bánh Trung thu.
17 Chương 17: Hồng nhan lắm nỗi truân chuyên Tới mùa đông, công việc của tôi vẫn bận rộn như trước nhưng thân thể thì ngày một yếu đi, giữa đêm khuya thường ho sù sụ không ngớt, thời tiết khô hanh đầu đông khiến tôi không tài nào ngủ ngon được.
18 Chương 18: Chẳng ngại băng tuyết Dường như tôi bị ốm rất nặng, trước mắt thấp thoáng vô số bóng người nhưng tôi lại chẳng có sức để nhìn rõ bọn họ là ai.
19 Chương 19: Tái tương phùng Tôi khi mê khi tỉnh, quá nửa thời gian đều mơ mơ màng màng. Thế nhưng được năm ba ngày, tinh thần của tôi đã tốt dần lên, có điều, nghe Hoán Bích nói bệnh tình của Huyền Thanh ngày một trở nặng, sốt cao cả ngày.
20 Chương 20: Chuyện cũ Tiêu Nhàn Quãng thời gian sau đó, tôi coi như không có việc gì xảy ra, yên tâm dưỡng bệnh. Huyền Thanh cũng ở yên tĩnh dưỡng trong Lục Dã đường của mình, đợi sau khi có thể đi lại thì thỉnh thoảng tới thăm tôi nhưng cũng chỉ nói tới Tiêu Nhàn quán, nhân tiện trò chuyện vu vơ vài câu, hoàn toàn không nhắc gì tới Huyền Lăng, tránh cho hai bên rơi vào cảnh lúng túng, khó xử.