1 Hôm nay tác giả tâm huyết dâng trào, đang tìm một blog truyện mới để có thể tự do chứa đựng những tư tưởng đen tối nhất trong não bộ ngắn hạn của mình.
2 Như đã nói, nếp sống của tác giả vô cùng phi khoa học.
Để cụ thể hơn, chúng ta có thể bắt đầu cùng nhau phát hiện ra một vòng tuần hoàn ngược ngạo nhất.
3 Mới sáng sớm [ sáu giờ sáng thôi đấy!!] mà đã bị gọi dậy rồi.
Tác giả ngủ nhiều lắm. Bắt đầu ngủ lúc ba giờ rưỡi, nhìn lại thì cũng được ba tiếng rồi.
4 Hôm nay tác giả phát điên, ngủ lúc ba giờ và dậy lúc năm giờ, đem đôi mắt đầy tơ máu, mở không nổi và bị rát, khuôn mặt nóng giận của mình mà đi lòng vòng trong căn hộ.
5 Hôm nay tác giả đã lên lịch sẵn sàng cho một cuộc hẹn riêng tư của bản thân mình.
Dậy từ lúc sáng sớm, láy xe ghé vào cửa hàng bánh mua vài thứ rồi vào cửa hàng quần áo mua thêm một bộ váy, túi xách, giày cùng trang sức.
6 Không biết vì lý do gì nhưng từ sau hôm ra về từ bệnh viện, tác giả thường xuyên bị đau đầu.
Nên hôm nay sẽ như lời hẹn trước đó, đến bệnh viện ung bứu của bạn mình tìm đồ miễn phí!!!
Đến để xe ở bãi xong, thì lại chuyển qua xe của cô bạn rồi cả hai cùng đến một bệnh viện khác.
7 Cuộc đời vốn rất đơn giản. . . sinh ra. . . lớn lên. . . *lược bỏ’n’ chữ*. . . rồi chết. . . chỉ có suy nghĩ cùng hành động của bản thân sẽ khiến việc sống trở nên sinh động hoặc rắc rối hơn.
8 Con người không tồn tại đơn độc. Thế nên chúng ta học cách sống chung với người khác. (Gokusen)
(Có lẽ. . . tôi không thể bỏ rơi cô ta rồi!!!)
“Khụ khụ.
9 Thay vì để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, hãy tận hưởng những giây phút hiện tại. Những bông hoa xinh đẹp không nở mãi được. (Hana Kimi)
Hôm qua tác giả rất ngoan ngoãn đi ngủ sớm nên bù lại hôm nay tác giả cũng dậy sớm hơn bình thường.
10 (Chắc mấy vị đại nhân còn nhớ việc nhờ tiễn người đi của viện trưởng giao cho tác giả-nhân vật chính của truyện chứ!!!. Nếu không nhớ, đọc lại [Lưu vong 2]
~Mà khỏi đọc cũng được, tiêu đề có hết rồi còn gì
Haizzzz, sầu hết biết à!!!)
~~Tại phòng kiểm tra đặc biệt, có bốn người lớn và một trẻ nhỏ đến hẹn lại gặp, cùng nhau dõi theo chuyện sắp xảy ra thông qua tấm kính của phòng khám.
11 Từ sao hôm trở về từ bệnh viện trá hình, nam nhân không hề mở lời hay nhìn đến tác giả. Cả tuần nay vừa về đến nhà chưa được nữa tiếng lại đi làm. Điều đó khiến cho trái tim bé nhỏ của nhân vật chính nhà ta cảm thấy đau đớn, buồn tủi vô cùng.
12 {Lưu Ly cẩn thận nhìn ngó xung quanh, mở cánh cửa tầng hầm ra ra nhẹ nhàng bước vào, khép lại cánh cửa nặng nề.
Cô khuỵ người vẽ ra ba vòng tròn bằng một loại bột xám bí ẩn, mỗi vòng đều được vây kín bởi những kí tự khác lạ, vừa xong lùi lại ba bước, tay trái mở ra một quyển sách cổ màu đỏ, bàn tay phải giơ vuông góc, lòng bàn tay hướng về phía vòng tròn, miệng bắt đầu niệm chú.
13 Hiện tại đã mười một giờ đêm, tác giả không chịu ngủ, nam nhân cũng không quan tâm mấy, để tác giả xem anime còn mình thì tiếp tục làm việc.
Trong phòng, mỗi người chiếm một khu cho riêng mình.
14 Tại trường dân lập L nọ, cụ thể giờ ra chơi, tại sân trường
“Nè nhóc, sao lại khóc?”_cậu nhóc một tay ôm bóng, một tay quệt mồ hôi chạy đến, nghiêng người tò mò hỏi cô bé là ra sức dụi mắt trước sân bóng nhỏ
Cô bé cũng chả thèm đáp lại, ngước lên khuôn mặt đầm đìa với một bên má vẫn in năm dấu tay nhỏ, cậu bé buông bóng, tay nhẹ nhàng chạm lên bên má đỏ, cô nhỏ liền né ra vì đau
Cậu nhỏ chau mày, rút tay về_“Làm gì mà bị người ta đánh rồi??”
“Đâu có”
“Thế sao lại bị đánh”
“Không biết!!”
Cậu nhóc nghe cô nhóc quát lên thì giật mình, xiết chặt nắm tay_”Sao không đánh lại nó???”
“Không nhớ!!!!.
15 “Khi nào về nhớ gọi anh”
“Ở bụi được không?”_tác giả hớn hở, nhón chân vui vẻ nhìn nam nhân
“Em còn việc phải làm”
“Haizzz, biết rồi mà, biết rồi mà, đi làm đi”
“Ừ”_Nam nhân đảo tay láy, xe cũng chuyển bánh, chậm chậm rẽ đi
“Chào nhé”
Đứng chờ đến khi xe đã khuất sau ngã rẽ, tác giả liền hào hứng lôi điện thoại ra, bấm liên tục.
16 Lại nói, trong buổi chiều tác giả còn thân thân ôm chặt gối ôm vào người thì chuông cửa lại réo không ngừng. Réo đến phiền lòng người dân.
Cứ như vậy nữ chính của truyện mang tâm trạng rất xấu, vẻ mặt rất ngầu cùng thái độ vô cùng khó chịu của mình đi họp nhóm, lớp dưới sự rủ rê cùng ép buộc của bạn mình.
17 “Mau uống”_nam nhân đặt xuống ly nước cùng đĩa nhỏ đầy thuốc xuống trước mặt nữ nhân đang nằm dài trên sopha, khoanh tay chờ người kia uống thuốc.
“Thôi, không uống, trước sau gì cũng hết bệnh, cũng có ra ngoài đâu mà sợ”_tác giả chán nản vươn tay đẩy đĩa thuốc ra xa xa một chút
“Uống thuốc”
“Anh làm gì mà vội như thế!.
18 Câu chuyện được kể lại rằng
( Tự dưng kể chuyển quá khứ nhẩy?? À mà phải thôi, truyện nào chả thế, không kể từ nhỏ tới lớn thì cỡ nào cũng có bê quá khứ vào truyện dầy xéo ngắt nhéo này nọ nọ kia.
19 Đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể đi thành thạo, thậm chí còn chạy đông chạy tây khắp nhà.
Có một lần lúc cậu nhỏ chạy sang nhà, đứa nhỏ với bộ áo thú thỏ xanh vẫn như cũ mỗi tay cầm một con thú, vừa quay qua liền thấy cậu nhỏ, cũng chả thèm cười mà thay vào đó liền nhướn lên nhướn xuống một bên lông mày.
20 Tác giả giật mình tỉnh dậy, đảo mắt nhìn quanh, chậm chạp nâng ghế trở lại vị trí cũ, nheo mắt nhìn đồng hồ trong xe, dụi mắt, lười biếng chuyển tư thế_“Sao mãi vẫn chưa tới, không phải từ ba giờ sáng đã đi sao? Giờ cũng đã tám giờ sáng rồi”
“Ra ngoại ô”
“.