1 ánh mặt trời hình như không phù hợp với cái tên Tiêu Vũ Nhu, không những thế, cái tên này còn không phù hợp với cô gái này, cô thích nhất là cảm giác ấm áp dễ chịu, bởi vì từ nhỏ cô đã chịu đủ lạnh lùng rồi.
2 Tháng chín, trường đại học T đón sinh viên mới"Mau đến xem em gái kia kìa!"Đám sinh viên làm không khí rộn ràng lên. Một cô gái mặc quần áo thể thao, đôi tay chống eo, giẫm giẫm giày da, khí thế như gió lốc đi đến trước mặt nam sinh ồn ào kia.
3 Vũ Nhu không thích nơi ồn ào, nhưng mà Hải Lan lại muốn cô đến, cô không đành lòng từ chối. Cô có chút lo lắng, hoặc phải nói là cô sợ có người quấy nhiễu tâm tư mình.
4 Tiêu Vũ Nhu đem mình cho anh. Coi như là cam kết? Cô không biết. Cô không biết cách yêu người, không biết "Yêu" có hương vị gì, chỉ là cô cảm thấy đem mình cho anh là đáng giá.
5 "Reng. . . . . . Reng. . . . . . Reng. . . . . . "Tiếng điện thoại đánh thức Úy Dương, anh nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Nhu vẫn ngủ say, may mắn tiếng điện thoại không đánh thức cô dậy.
6 "Anh thấy cái này thế nào?" Tiêu Vũ Nhu cầm một cái áo khoác màu đỏ lên, hỏi Úy Dương"Màu đỏ à? Hình như không hợp với anh lắm. " Anh gãi gãi đầu. "Thử một chút đi.
7 Còn muốn tham gia thi cuối kỳ sao? Nhìn hộ chiếu trong tay, Vũ Nhu hỏi mình, nên gặp mặt anh lần cuối hay không?Rời đi bệnh viện, cô không cho bọn họ có thời gian tìm được cô, liền mang theo mấy bộ y phục và mấy tập tài liệu, đến ngân hàng rút toàn bộ số tiền cô trong ngân hàng, bỏ vào vali.
8 "Máy bay xx số 308 chuyến bay đến Los Angeles, mời quí khách đến bàn số 3 để lên máy bay. Máy bay sẽ cất cánh sau năm phút nữa. "Không còn thời gian. .
9 Bảy năm sauNewyork, trong một toàn nhà cao hơn hai mươi mấy tầng, từ tầng thứ 11 đến 17 là địa bàn hoạt động của công ty "mee". Tầng 17 là phòng làm việc của tổng giám đốc và tổng thanh tra thiết kế "mee".
10 10 giờ 5 phút sáng. Tiêu Vũ Nhu nhìn đồng hồ lần thứ ba, cô không thích người đến trễ, cho dù đối phương là tổng giám đốc công ty to gì gì đó cũng vậy.
11 Trong xe tràn ngập một sự im lặng kì lạ. Dọc theo đường đi, Vũ Nhu vẫn nhìn ngoài cửa sổ, Triển Hồng Viễn không thể không thấy sự khác lại —— cô gái với danh hiệu"Tỉnh táo" bắt đầu lo lắng, có chuyện gì mà ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy?"Em không phản đối sao?" Triển Hồng Viễn nói với Tiêu Vũ Nhu.
12 Nhìn biệt thự nhà họ Tiêu từ đàng xa, Tiêu Vũ Nhu khẽ thở dài. Trước mặt là một sân cỏ, là nơi cô đọc sách cùng mẹ khi còn nhỏ; trong rừng cây phía sau, cô đã từng viết bài thơ tả mùa xuân đầu tiên.
13 Là trực giác đi! Tiêu Vũ Nhu vòng vo một lúc lâu ở cổng đại học T, cuối cùng cũng quyết định vào xem một chút. Cô luôn cảm thấy có cái gì đang gọi cô.
14 "Có một số việc thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không. . . . . . "Những lời này Tiêu Vũ Nhu Tâm càng ngày càng lo lắng cho tình cảnh của mình. Không biết vì sao, cô lại sợ!Nhưng cô đang sợ cái gì?Vũ Nhu cắn môi dưới, đôi tay vô ý chà nắm.
15 Rời đi phòng họp, Úy Dương trở lại phòng làm việc, đốt một điếu thuốc, hít một hơi dài, để gắng bình tĩnh lại tâm tình. Trời mới biết, khi anh thấy Vũ Nhu rơi lệ trong ngực Triển Hồng Viễn, mình đau lòng và tức giận cỡ nào.
16 "Alan, lấy giùm tôi thuốc bao tử tới, được không?" Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng gọi của Vũ Nhu. Thư ký alan cầm bình thuốc, đang muốn đi vào phòng làm việc, đột nhiên bị một người ngăn lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: "Tổng giám đốc!"Úy Dương nhìn lọ thuốc trong tay anh, nhíu chặt mày "Để tôi mang vào.
17 Bên trong phòng dạ hội, ăn uống linh đình, ánh đèn lóe sáng, tiếng nói cười lịch sự tràn đầy cả hội trường, lấy âm hưởng của vi-ô-lông và Piano làm nền nhạc, khiến cả đại sảnh hoa lệ mà cao quý.
18 Vũ Nhu cũng không đi tìm Triển Hồng Viễn, ngược đến vườn hoa phía sau hội trường. Dưới ánh trăng, vườn hoa có vẻ lành lạnh, cánh hoa cũng ngâm mình trong ánh sáng trắng bạc.
19 Tiêu Vũ Nhu nằm trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được. Hình ảnh về bữa tiệc rõ mồn một trước mắt, vì không thể lừa gạt mình. “Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa đánh loạn suy nghĩ của cô.
20 Đêm đã khuya, không khí bên trong xe lại lạnh hơn, làm Tiêu Vũ nhu hít thở không thông, cho dù là lên xe, Úy Dương vẫn ôm cô thật chặt. "Em tự ngồi được.