1 Chương 01 “Nương… Nương…” Oa nhi nhà ai mà khóc đáng thương như vậy? “Nương… Nương…” Thật đáng thương, là hài tử bị lạc đường sao? “Ô ô… Nương…” Đừng khóc, oa nhi đừng khóc… “Tiểu thư? Tiểu thư?” Mục Khuynh Tâm bởi vì âm thanh kêu to mà hoảng hốt tỉnh lại, thấy nha hoàn Phúc Phúc vẻ mặt u sầu nhìn mình thì mới phát hiện mình đang khóc.
2 Chương 02 Thì ra là thế. Tỷ tỷ này tự cho là che dấu rất khá, nhưng vẫn lơ đãng thoát ra sự đau lòng. Phúc Phúc mấy ngày nay vẫn luôn u sầu. Lúc trước khi tỷ tỷ trở về, ngoài trừ vì vui mừng mà vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn, rối rít cảm tạ người đã cứu giúp nàng thì thỉnh thoảng cũng phát ra sự kỳ lạ nhưng trong lúc hỗn loạn nàng cũng không đế ý đến.
3 Chương 03 Từ xưa hồng nhan đa truân, không chết sớm thì cũng là số khổ. Mục Khuynh Tâm tuy chưa nói trắng ra nhưng cũng đã đi vào trọng tâm của một câu chuyện xưa.
4 Chương 04 “Cái kia…” Cho dù biết mình sẽ làm mất vui nhưng Diêu Thuấn Bình cũng đành phải cắt ngang một màn mẹ con tình thâm này “Mục nhị tiểu thư…” Mục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng “Lúc trước không phải đã nói xuất môn dựa vào bằng hữu sao? Nếu đã là bằng hữu thì mọi người đều như nhau, cứ gọi ta là Khuynh Tâm là tốt rồi, không cần một tiếng Mục nhị tiểu thư, hai tiếng lại Mục nhị tiểu thư.
5 Chương 05 Buổi chiều là thời gian Diêu Tập Chi cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày. Mỗi ngày sau khi cùng mẫu thân ngủ trưa một giấc thật dài xong, vừa rời giường còn mơ mơ màng màng thì học bài, tiếp theo là ăn điểm tâm, khi đã xế chiều thì nàng sẽ được mẫu thân âu yếm dắt đi ra ngoài, còn có Y Mã và Phúc Phúc cùng đi.
6 Chương 06 Cuộc sống an thai làm người ta nhàm chán đến nổi điên Một tháng, từ khi được Diêu Thuấn Bình ôm trở về thì nàng bị bắt nằm yên trên giường đúng một tháng.
7 Chương 07 Thời kỳ mang thai qua là buồn tẻ và không thú vị chút nào, vốn tưởng rằng ngày được giải phóng đã sắp đến, không ngờ trời không chiều lòng người.
8 Chương 08 Nếu hỏi Mục Khuynh Tâm, ai là kẻ mặt dày vô sỉ nhất trên đời này? Đáp án của nàng: ngoài trừ Diêu Thuấn Bình thì không có người thứ hai. Ngày đó, sau khi nàng ăn no, cuối cùng đã có thể bình tĩnh tự hỏi, việc ưu tiên xử lý hàng đầu đương nhiên là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cùng lời thú tội của hắn, hơn nữa còn có nhiều nghi vấn.
9 Chương 09 Nửa đêm canh ba, có một người, bởi vì cảnh xuân tươi đẹp trong mơ mà tỉnh lại. Trong mộng nhưng lại chân thật như thế, hắn làm như vậy với nàng, mà ở trong mộng nàng cũng không có kháng cứ, cứ vậy mà thuận theo.
10 Chương 10 Mục Khuynh Tâm và nữ nhi đang ngủ trưa, đột nhiên cánh cửa bị mở ra… Cảm giác có người đi vào, nàng mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy người trước mắt là phu quân, kiều nhan mỉm cười, khi hắn cúi người, nàng theo phản xạ liền nghênh đón cái hôn của hắn rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.