1 Ánh mặt trời chói chang, những cây đại thụ cao vút, lá rụng dày như trải thảm, dòng suối nhỏ trong veo, lác đác vài bóng động vật đang lượn lờ bơi lội.
2 Ba ngày rồi, Lam Nguyệt đã đi trong khu rừng rậm không biết tên này suốt ba ngày, vẫn chưa đi ra được khỏi rừng, ngay cả bìa rừng cũng không nhìn thấy.
3 “Grừ. . Grừ. . . ”Âm thanh chấn động rừng rậm đột nhiên vang lên. Âm thanh đó truyền tới từ phía hạ du con sông. Lam Nguyệt quơ lấy ba lô, thoắt cái trèo lên một cây đại thụ ở gần đó, giữ chặt trái tim đang đập “thình thịch” nhìn về vị trí phát ra âm thanh.
4 Lam Nguyệt vẫn không ngừng cầu nguyện Diego số 2 có thể rời đi phạm vi mà cô đang đứng, sau đó cô có thể chạy trốn được. Còn Diego số 2 thì thảnh thơi đi lại phía bóng cây, nằm ườn ra híp mắt nghỉ ngơi.
5 “Thật không thể tin nổi. . . . Đó là loài người sao? Mình đã được người viễn cổ cứu ư ” Lam Nguyệt vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ khi vừa nhìn thấy bóng đen không biết có phải là loài người kia hay không.
6 “Rắc. . . Phịch. . . . ”Lam Nguyệt bi thảm ngã xuống dưới đất, trên tay vẫn còn ôm chặt cành cây kia. Á. . . . Mẹ nó. . . Cái lưng của cô. . . . Ngã từ trên cao như vậy, Lam Nguyệt nhếch nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Diego số 2 đã tắt thở, ngửa đầu nhìn lên trên cây, thầm than ngã từ trên cao như vậy mà không có chuyện gì thì đúng là không phải người, đại thụ viễn cổ này đúng là mẹ nó hại người* quá.
7 “$£¥℃¤¢”Người viễn cổ xì xầm nói gì đó với Lam Nguyệt, cô đi tới bên cạnh hắn, nhìn da hổ đã được rửa sạch và được cuộn lại bằng vỏ của loại cây nào đó, gật đầu một cái.
8 Sự thật chứng minh, Lam Nguyệt đã suy nghĩ quá nhiều. Người viễn cổ người ôm chút cỏ khô trải xuống thành một cái giường, sau đó kéo tay Lam Nguyệt đi về phía chiếc giường, tiếp đó bày hai tấm da hổ ra, một tấm trải trên cỏ, bảo Lam Nguyệt nằm xuống, một tấm nữa thì đắp lên trên người cô, xong xuôi tất cả thì xoay người đi về phía giường cỏ bên kia.
9 Lam Nguyệt cứ tưởng cô sẽ lại phải đi nướng thịt, đến khi trở lại sơn động thì thấy người viễn cổ đổ nước vào chỗ lõm xuống của một tảng đá, sau đó cầm mấy cành cây, xiên thịt vào, cho thêm lửa, bắt đầu nướng thịt.
10 Đi suốt năm ngày, cuối cùng đã tới bìa rừng, có thể nhìn thấy sườn núi cùng cánh đồng cỏ ở xa xa. Đi tới bờ suối, Trát Nhĩ thả Lam Nguyệt và túi đồ ở trên lưng xuống, tháo giày của cô ra, xem xét cẩn thận, sau đó nhìn Lam Nguyệt chỉ chỉ về phía rừng rậm.
11 Thời điểm Lam Nguyệt còn đang bi thương cho chính mình khi bị Trác Nhĩ cho rằng vừa mới trưởng thành thì Trác Nhĩ đã xử lý xong con mồi với nước, lúc Lam Nguyệt nhóm lửa xong liền đặt thịt lên trên lửa để nướng.
12 Trác Nhĩ: “Ta tên là Trác Nhĩ , đến từ căn cứ bên cạnh rừng rậm Mông Tạp, ta cùng mấy người đồng bạn đuổi theo “Mông ô” ( Cọp răng kiếm ) đi vào rừng rậm Mông Tạp, nó thừa dịp lúc đàn ông ở căn cứ đi ra ngoài săn thú cắn chết mấy lão nhân, trong đó có cả ba của ta.
13 Lam Nguyệt tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, cô đỏ mặt nhớ lại chuyện Trát Nhĩ làm với cô tối qua. Tuy còn chưa thật sự làm chuyện kia, nhưng mỗi một tấc trên người đều bị Trát Nhĩ liếm một lần lại một lần, nếu không phải bị cô ngăn lại, Lam Nguyệt e là đến cả chỗ có dì cả của cô Trát Nhĩ cũng sẽ liếm, khẩu vị thật là nặng mà.
14 Trát Nhĩ trở lại thấy Lam Nguyệt đang gặm trái cây, giao cho cô một quả to giống như quả dừa, lại đưa một con thỏ tai ngắn vẫn còn hấp hối cho Lam Nguyệt để uống máu tươi, sau đó cũng tự mình uống.
15 Dì cả tới hai ngày rồi đi, Lam Nguyệt nghĩ chắc là bởi vì đang ở thời viễn cổ, do khí hậu và ăn uống khác biệt mà thành, chỉ hi vọng không gây ra bệnh tật kỳ quái gì, đây là mong muốn duy nhất của cô.
16 “Khôn. . Mộc Sa. . Hoắc Lí. . . $£¥℃¤¢$£¥℃¤¢”Nhìn mấy tên đàn ông ôm nhau, vỗ ngực nói chuyện với nhau, quanh Lam Nguyệt phủ đầy vạch đen, thì ra là quen biết, cũng may không ra tay, hiểu lầm lớn rồi.
17 Cơm nước xong, Lam Nguyệt lại đau đầu, thế này thì ngủ kiểu gì đây? Năm người ngủ trong một hang núi, cô không thể chấp nhận, với Trát Nhĩ còn được, còn với những người xa lạ như bọn Mộc Sa, cho dù không cùng một giường thì cô cũng không ngủ được, có người lạ ở bên cạnh cô sẽ cảnh giác, làm sao mà ngủ được?Lam Nguyệt còn đang ngồi một chỗ đau đầu nghĩ về vấn đề sắp xếp chỗ ngủ như thế nào, Trát Nhĩ đã ôm cỏ khô, cùng với bọn Mộc Sa cũng đang ôm một ít cỏ khô với lá khô, đi về phía một hang núi khác cách hang này không xa lắm.
18 “Lam Lam. . ”Lam Nguyệt bị Trát Nhĩ nhẹ nhàng vỗ về mà tỉnh dậy, nhìn người đàn ông đang cầm thịt nướng trước mặt, Lam Nguyệt lập tức tỉnh táo, sờ soạng giữa hai chân, đã được Trát Nhĩ dọn dẹp sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn Trát Nhĩ, trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, khuôn mặt đỏ bừng.
19 Đây là một núi đá, bên trái là một bình nguyên nhỏ mà mấy người Lam Nguyệt đã đi qua, trải dài tới rừng rậm Mông Tạp, bên phải cũng là một cánh rừng, mênh mông vô bờ, chắc cũng là rừng rậm, không biết tên là gì; núi đá kề bên rừng rậm, có hình dạng nửa vòng tròn, phía sau núi đá nối liền với bình nguyên nhỏ kia, phía trước là một mảnh đất bằng phẳng, phía trước mảnh đất bằng phẳng là cây thấp, cây thấp thưa thớt mọc ra rất nhiều, đi qua cây thấp chính là sông, bờ sông kéo dài qua cánh rừng rậm bên phải núi đá, không nhìn thấy điểm cuối.
20 “Soạt” một tiếng, Lam Nguyệt cảm giác chân mình được thả lỏng, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn. Trát Nhĩ nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt mềm mại của Lam Nguyệt, vỗ về dỗ dành cô ngủ tiếp.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 155