1 Cho dù chỉ là một chú ốc sên nhỏ bé sống trong một thành phố rộng lớn nhưng hằng ngày tôi luôn nỗ lực hướng về phía trước! Năm 2010, thế hệ 8X bước vào giai đoạn lập nghiệp.
2 Chương 1: Mấy chuyện vụn vặt của cuộc sống thuê trọ chung Có lẽ, thiên tính của người phụ nữ là “xây tổ ấm” nhưng yếu tố quan trọng để tạo nên một tổ ấm lại chính là ngôi nhà.
3 Tiểu Lạc đón lấy tài liệu, liếc mắt qua vài dòng:“Thẩm Lộ Dao, chủ nhân ngôi vị quán quân trong bảng xếp hạng ca sĩ mới của các Đài truyền hình, từng là người đại diện phát ngôn cho hãng mỹ phẩm.
4 Tiểu Lạc càng nghĩ càng tức, giận đến mức nghiến chặt răng, chỉ hận một nỗi không thể xông ra nói cho Tần My một trận. Đã thoả thuận là chung sống hoà bình nên Tiểu Lạc hít một hơi thật sâu, nén sự kích động vào trong lòng.
5 “Không phải, mà là “ca sĩ” của chúng ta hát quá hay, quá biểu cảm, quá nhiệt tình. ” Chính Đặng Giai cũng bị “giọng hát” du dương cao ngất của cô nàng “ca sĩ” làm cho thức giấc nhưng cũng may là chưa bỏ lỡ mất buổi biểu diễn đặc sắc.
6 Chương 2: Kết hôn nhất định phải mua nhà sao? Người có thể mỉm cười nắm tay mình trải qua những tháng ngày gian khó, nếu sau này có duyên vợ chồng thì phải biết trân trọng con người ấy, tình yêu ấy hơn là người yêu mình lúc thuận buồm xuôi gió.
7 Trình Hạo cứ nghĩ đến đây là đã muốn bỏ cuộc rồi, mặc cho Hạo Hạo cô đơn còm cõi cả đời này luôn. Nhưng Tiểu Lạc lại không chịu, nhất định không đồng ý để “cô nàng” Tiểu Lạc phải lẻ loi cả đời.
8 “Nhưng người ta không kể cho em nghe về chuyện tình cảm riêng tư, chị bảo em phải viết thế nào đây?” Tiểu Lạc bị làm khó liền hỏi luôn. “Tiếp tục phỏng vấn.
9 “Đúng vậy, công ty mình thanh toán cho. ” Tiểu Lạc vừa đau lòng vì nghĩ lát nữa khi quét thẻ sẽ bị mất một khoản tiền lớn, vừa nói dối Thẩm Lộ Dao mà không chớp mắt.
10 “Đúng rồi, hai bác cho cháu hỏi, theo phong tục kết hôn ở đây, nhà trai phải chuẩn bị những lễ vật gì ạ?”Bố mẹ Tiểu Lạc đã không phản đối hai người ở bên nhau nên Trình Hạo liền đợi khi mọi người ăn cơm xong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn.
11 Thời niên thiếu đã qua lâu lắm rồi nhưng bởi vì có sự hiện diện của những đồ vật này nên Tiểu Lạc bỗng cảm thấy dường như thời gian đang quay ngược trở lại, còn Trình Hạo cũng thật sự bị cô làm cho rung động.
12 Những ngày tháng vui vẻ trôi qua rất nhanh. Trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cả Trình Hạo và Tiểu Lạc đều được trải nghiệm cuộc sống “vương giả”, “ngồi mát ăn bát vàng”.
13 Chương 3: Mua nhà thật không đơn giản Tiểu Lạc biết cãi nhau cũng không thể giải quyết được vấn đề, điều quan trọng là phải có sự hiểu biết và tin tưởng lẫn nhau.
14 “Vậy anh muốn tôi phải nói gì đây?” Cô quay người lại, nhìn về phía Lương Vũ Thành. “Ba chữ”, Lương Vũ Thành mỉm cười nói: “Cô nên biết mới đúng chứ. ” Đột nhiên, Thẩm Lộ Dao có cảm giác Lương Vũ Thành đang đùa giỡn cô cho nên cô tức giận nói: “Vậy được, tôi tặng anh ba chữ: Anh chết đi!” Lương Vũ Thành nghe thấy câu này, không hề tỏ ra tức giận mà còn cười nói: “Quả nhiên là “ớt cay”, nhưng có điều không biết tôi đã nói với cô chưa, tôi thích ăn món của Tứ Xuyên[1].
15 “Làm sao anh biết người ta sống hạnh phúc, đầm ấm? Chẳng lẽ người ta sống không tốt thì phải nói cho anh biết hay sao?” Tiểu Lạc phản bác, giọng nói tỏ vẻ không đồng ý.
16 Tiểu Lạc không nói được gì nữa, rõ ràng là cô muốn “khai quật” những tin tức của Giang Viễn Hàng nhưng tại sao đề tài lại quay trở lại chuyện nhà cửa thế này? “Anh nói một chút về yêu cầu của anh khi “tuyển bạn gái” đi, để em còn biết đường chứ.
17 Những lời oán trách, than phiền, ấm ức ấy của mọi người cứ ầm ầm đổ hết lên đầu Tiểu Lạc. Tiểu Lạc có ý định đánh bài chuồn nên nhắn tin trên QQ với Giang Viễn Hàng.
18 Chương 4: Phấn đấu mua nhà Trước kia Tiểu Lạc vô cùng tâm đắc câu nói: “Tiền chỉ là phù du, hết rồi thì lại kiếm”. Nhưng bây giờ phương châm của cô đã đổi thành: “Tiền là để mua nhà, một xu cũng không được thiếu”.
19 Sở dĩ Thẩm Lộ Dao lo lắng như vậy là vì cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với việc có một anh chàng như từ trên trời rơi xuống và thật bất ngờ khi anh đã cho cô một lời cầu hôn chân thật.
20 Bình thường chỉ cần “lão yêu bà” Từ Lợi vắng mặt thì cả phòng ngay lập tức lộ rõ bản chất là một khung cảnh rộn rã vui tươi, người thì nói chuyện, người thì ăn quà vặt… Nhưng lúc này, ngoài âm thanh hỗn tạp của việc dọn dẹp đồ đạc ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.