1 Bóng tối, khắp nơi đều là bóng tối, bóng tối ở U Thiên Tháp kéo dài đến nổi không còn nhớ rõ ánh sáng trông như thế nào. . .
Nơi đây, màn đêm là bá chủ, lạnh lẽo, ảm đảm, là nơi giam giữ những ma đầu, những kẻ phạm tội trời không dung đất không tha, cái không khí tưởng chừng như không có một sinh vật nào có thể sống sót nổi ấy lại đang chứa đựng sự tồn tại của một đóa tuyết liên trắng tinh khiết.
2 Bóng tối, khắp nơi đều là bóng tối, bóng tối ở U Thiên Tháp kéo dài đến nổi không còn nhớ rõ ánh sáng trông như thế nào. . .
Nơi đây, màn đêm là bá chủ, lạnh lẽo, ảm đảm, là nơi giam giữ những ma đầu, những kẻ phạm tội trời không dung đất không tha, cái không khí tưởng chừng như không có một sinh vật nào có thể sống sót nổi ấy lại đang chứa đựng sự tồn tại của một đóa tuyết liên trắng tinh khiết.
3
"Ầm ầm. . "
Thủy Thần đang yên giấc bất giác bị âm thanh đó quấy phá, hàng mi như liễu
rũ khẽ cử động nhưng vẫn không hề mở mắt, thanh âm ồn ào kì lạ mà rất
lâu nàng chưa từng nghe ấy kéo theo một dải ánh sáng chói mắt đang mỗi
lúc một lớn dần.
4 Một thân bạch y thanh khiết, Thủy Thần ngồi xổm giữa các chồi non xanh mởn trong biệt viện, chú tâm đắp đất tỉ mỉ cho một chồi non nhỏ, ống tay áo bằng lụa của nàng được xoắn lên một cách tùy tiện ngang khuỷu, để lộ đôi tay mảnh khảnh trắng như bạch ngọc.
5
Rốt cuộc là rơi ở đâu?"
Thủy Thần đứng trên đẩu vân cau mày quan sát trần gian mênh mông rộng lớn
phía dưới, dù đang dùng thiên nhãn thuật nàng vẫn chẳng thể nào phát
hiện ra được dấu vết của linh chi ngũ sắc, cứ thế cưỡi mây bay một quãng đường thật dài không ngừng tìm kiếm, đến khi cảm nhận được linh khí tỏa ra từ linh chi ngũ sắc nàng mới vui mừng đáp đẩu vân xuống.
6 Dưới ánh trăng tròn như chiếc bánh đa mà Thái Âm Tinh Quân tiện tay treo lên lơ lửng giữa bầu trời đêm, những đóa sen dưới hồ như được mùa bội thu mà thỏa sức tắm mình trong dải ánh sáng nhẹ nhàng đó, chúng đua nhau lan tỏa hương thơm êm dịu ra khắp không gian, hòa quyện cùng tiếng cổ cầm du dương trong màn đêm đầy tĩnh mịch.
7 Thủy Thần bước xuống từ đẩu vân, đảo mắt nhìn nơi thâm sơn cùng cốc kia một lượt, vẫn là rừng trúc xanh cô tịch, vẫn là dòng sông nhỏ chảy bình yên dưới vách núi cao, nhưng có vẻ như cây cối ở quanh đây mọc nhiều hơn so với mấy ngày trước, chính xác hơn phải nói là mấy năm trước mới đúng.
8
Thủy Thần mỉm cười nói: “Nhưng giờ ta lại muốn ra ngoài rồi. ”
“Minh Nhi có thể nào chỉ để mỗi mình ta ngắm gương mặt nàng được không?”
Huyền Vũ nắm lấy tay Thủy Thần, hắn vẫn nhìn nàng với đôi mắt ôn nhu như thế, mấy ngày qua hắn không phải tự nhiên mà chấp nhận bên cạnh nàng không
ra ngoài, mà là vì hắn đang ghen, đang rất ghen, hắn nghĩ cứ nên nhốt
nàng bên cạnh hắn như thế này, không cho nàng rời hắn dù chỉ một bước.
9
Ban đêm ở ma giới…
Đèn lồng muôn sắc muôn kiểu được treo sáng rực khắp cả thành U Đô, đình đài lầu các đan xen nhau nối dài trên con đường lợp đá ngay ngắn, rất nhiều gian hàng được bầy bán trên phố vô cùng náo nhiệt, yêu ma qua lại tấp
nập, người thì hiện luôn nguyên hình, người thì nữa người nữa yêu, khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp ấy chẳng khác gì nhân gian, U Đô được tái hiện
lại một cách chân thật nhất, cũng đầy đủ nhất, sợ rằng còn tuyệt mĩ hơn
trần thế kia mấy phần.
10 Dĩ Hinh mang cái bụng căng tròn dẫn theo một tì nữ bước trên thềm cỏ xanh mướt, băng qua khu vườn trồng toàn hoa lê trắng đầy tĩnh lặng của Thủy Linh Cung, nàng nhìn Thủy Thần đang cùng Lâm Y khom người nhặt từng cánh hoa lê rơi trên ngọn cỏ mà hớn hở đi nhanh tới chỗ họ, mặc cho tì nữ phía sau mặt mày trắng bệch hốt hoảng nhắc nhở thế nào cũng chẳng chịu giảm tốc độ bước chân.
11
“Công chúa à, em thấy không ổn đâu, hay chúng ta quay về thôi. ”
Nữ nhân tóc đen được búi thành hai búi tròn vo hệt như hai chiếc bánh bao
được ai đó đem gắn trên đầu, gương mặt bất an lo sợ kéo kéo giật giật
gấu váy của nữ nhân đang ngồi xổm trước mặt mình ở một góc nơi cung điện U Đô.
12 “Bụp bụp” hai tiếng, Dương Lam cùng A Khúc như đồng loạt thức tỉnh khỏi mộng đẹp trước mắt, đến lúc kịp nhận thức được bản thân bị ai đó điểm huyệt thì đã ngay lập tức nhận được mũi kiếm sáng lóa kề đến gần cổ, sự lạnh lẽo của kim loại gần ngay sát da thịt khiến người ta cảm nhận được mà không khỏi rùng mình.
13 Từ lần nghe Dương Lam nói về sự trùng hợp về ngoại cảnh của U Minh Điện và hành cung kia khiến Tà Đế có chút để tâm đến. Hắn sai Mị Giả dò la về Thủy Thần, nhưng hầu như đều nhận được những thông tin mà hắn vốn đã biết từ trước, ngoài một tin khá mới, cũng khá thú vị là người được gọi là Thủy Thần kia vạn năm trước đã vì một phàm nhân mà ngu ngốc phạm phải thiên điều đại kỵ, gây họa nhân gian, nên bị Thiên Đế hủy đi một phần ba nguyên thần rồi giam vào U Thiên Tháp, lại mới được thả ra cách đây không lâu, cũng từ lúc đó trở đi rất ít khi qua lại với Thiên Tộc, cứ thế một mình bế quan ở cái hành cung gọi là Thủy Linh Cung đó không hề ra ngoài nửa bước.
14
Trong Tam Di Điện,
Dương Lam ngồi chống cằm suy nghĩ gì đấy mà cứ tủm tỉm cười mãi khiến A
Khúc có chút khó hiểu liền không giấu nổi tò mò mà lên tiếng hỏi:
“Người đang nghĩ gì mà trông vui thế?”
“Nghĩ đến một việc mà ngay cả ta còn không tin vào mắt mình nữa là…” Dương
Lam đảo mắt nhìn vẻ ngơ ngác của A Khúc đoạn lại không nhịn được mà che
miệng cười khúc khích trông vô cùng thích thú.
15 Mắt đảo liên tục rồi chợt dừng lại ở tấm thiệp trên tay Đông Nô, Dương Lam như tìm được cơ hội lật ngược tình thế, đôi mắt nàng lóe lên hào quang khiến động tác cũng trở nên nhanh nhạy hơn bình thường.
16
Đặt bút tựa trên
nghiên mực, Tà Đế từ tốn gấp quyển tấu chương cuối cùng chất chồng lên
đống tấu chương đã phê xong trên văn án. Thuận miệng buông câu:
“Giờ này tiệc đã bắt đầu rồi nhỉ?”
Mị Giả mỉm cười, nói: “Trời đã tối, yến tiệc chắc đã bắt đầu, thuộc hạ
nghĩ Đông Nô có lẽ đã giao được lá thứ kia cho thái tử Ninh Dã.
17
“Công chúa, canh hạt sen của người…”
A Khúc đặt khay gỗ đựng chén canh lên bàn đoạn nghiêng đầu nhìn Dương Lam đang nằm bất động trên giường quay lưng về phía nàng.
18 Cánh cửa phòng mở toang, A Khúc đứng cúi đầu khép nép dạt sang một bên cửa nhường đường cho Tà Đế. Hắn khoan thai bước vào gian phòng không có lấy một chút ánh sáng, đảo mắt nhìn những đĩa thức ăn được bày biện đầy ấp trên bàn đã nguội lạnh tự lúc nào, đoạn nhìn bóng lưng tiều tụy của Dương Lam nằm bất động trên giường mập mờ qua tấm rèm che buông lỏng mà khẽ cau mày.
19 Mũi kiếm bén nhọn sáng lóa dưới ánh mặt trời nhanh như chớp hướng về phía Tà Đế theo một đường thẳng vô hình. Lâm Y cau mày không chút thiện cảm, tay nắm chặt thanh kiếm liên tiếp tung chiêu hòng muốn đoạt mạng ma nhân mà nàng cảm thấy có mùi nguy hiểm đang đứng cạnh Thủy Thần.
20 Từ lúc Kim Thần mang huyết tâm đan đến cho Thủy Thần cũng đã được ba ngày, hôm đó chỉ nói được vài ba câu trò chuyện. Lúc Lâm Y mang điểm tâm lên thì y đã đi mất, cũng chưa kịp dùng được một chút đồ ăn hay chút trà cho ấm bụng, y đã gấp gáp rời đi.