1 Nếu em nói tình yêu của em không có nếu nhưThật sự yêu, em liền buông tay đánh cược một lầnCòn muốn cái gì, còn sợ cái gìNhanh nắm tay emCó người nóiTrên thế giới, khoảng cách xa xôi nhất không phải làSinh cùng tửMà làEm ở trước mặt anhNhưng anh không biết em yêu anhNgười ta thường nóiCon người nếu như yêu một người, chính mình sẽ bị trói chặt lại ở…Tận thế kia…Không cần đợi cho đến khi Trái Đất hủy tiêu diệtNếu như em nói tình yêu của em không có nếu nhưBỏ qua anh có phải hay không sẽ khổ sởDường như nếu dùng lý do như thế có phải hay không có quá trẻ conSáng sớm bảy giờ, cô trong căn hộ nho nhỏ yên tĩnh giọng hát nhu hòa ngọt ngào tràn ngập cả không gian, cô đứng ở buồng vệ sinh, quay mắt về phía tấm gương, vòng eo không quá nhỏ vặn vẹo theo tiếng nhạc, nhổ ra bọt trắng trong miệng, cô bấm véo chống nạnh thắt lưng nhiều ra một vòng, nghĩ thầm buổi tối nhất định phải đi tập Yoga!Cuộc sống quá an nhàn rồi, dáng người bắt đầu kháng nghị!Mới vừa ăn xong điểm tâm, chuông điện thoại di động đúng giờ vang lên, cô một bên đi giày nhấn nút trả lời, miệng cười: “Một phút nữa xuống dưới tầng!”Dưới tầng một chiếc Q7 bá đạo chiếm hai vị trí đỗ xe, cô chạy tới ngồi trên xe, người đàn ông bên cạnh cúi người lại hôn lên mặt cô một cái, khóe miệng cong lên một chút nở nụ cười chào buổi sáng, “Morning, baby!”Cô ngượng ngùng quay đầu đáp lời “Chào buổi sáng !”Người đàn ông này rất tuấn tú, phẩm chất tốt, quần áo Tây màu xám bạc cùng khí chất cao quý dung hợp không chê vào đâu được, sơ mi màu tím nhạt bên trong làm nổi bật hương vị độc đáo của mình, khuy măng sét vàng trong ánh bình minh rực rỡ tỏa sáng.
2 Ôn Hi Thừa là bạn học cùng lớp thời đại học của cô, nhỏ hơn cô một tuổi. Cô lần đầu tiên chân chính quen biết Ôn Hi Thừa là ở đại học năm thứ nhất, khi đó mọi người vừa báo danh không bao lâu, lớp trưởng vì muốn tăng tình hữu nghị mới tổ chức cái hoạt động dở hơi kia.
3 Mùa thu đại hội thể dục thể thao năm thứ ba, Tiếu Triết tham gia hạng mục chạy 5000m cô không đi xem, bởi vì cô bị Ôn Hi Thừa bức bách đi cổ vũ cho hắn nhảy sào, kỳ thật không đi cổ vũ cho hắn, cô phỏng chừng cũng không có dũng khí nhìn.
4 Hắn uống vài ngụm nước xong mới nói:’’Sao em không tiếp điện thoại?’’. Cô sững sờ, lấy điện thoại di động ra, 12 cuộc gọi nhỡ, có hắn, cũng có cả Hạ Tử Phi ‘’ Tôi để chế độ im lặng nên không biết, anh tìm tôi có chuyện gì sao?’’ ‘’ Buổi chiều không phải em nói lên trên đấy tự học sao? Như thế nào lại chạy ra đây?’’ ‘’ Ở đây hoàn cảnh tốt, lại có âm nhạc, không khí thoải mái’’.
5 Bọn họ đi Thạch Đầu Ký, lòng vòng phố cổ một lúc cô nhìn thấy một cặp dây chuyền đôi hiện tại mặt hàng kiểu này đang rất phổ biến, cô nghĩ không có một người nào, không có một cô gái nào có thể kháng cự một món quà như vậy.
6 Ở học kỳ 2 đại học năm thứ 3, cả nước phải trải qua dịch bệnh SARS, trường học có một đoạn thời gian phải cho học sinh nghỉ học, đương nhiên tình lữ cũng như măng mọc sau mưa, kể cả Khương Dương, hắn rốt cục cũng theo đuổi được hoa khôi hệ văn, Uông Tử.
7 Ôn Hi Thừa xuất hiện là ở khai giảng sau hai tuần nghỉ học , trở về buổi tối mọi người liên hoan, cô bởi vì có việc đến chậm trong chốc lát, ngồi vào ghế bên cạnh bàn tròn, chỉ còn lại có một chỗ trống.
8 Đại học năm 4 trên cơ bản không có chương trình gì học, tìm việc làm, tụ hội thành chủ đề, cô muốn rời đi phương bắc, đi Giang Nam vùng sông nước, mà mấy công ty thành phố đó đều không có đến trường tuyển dụng, cô bắt đầu lưu ý lên mạng xem quảng cáo thông báo tuyển dụng.
9 Trời chiều hoàn toàn biến mất, thời điểm bầu trời đêm đầy sao, Ôn Hi Thừa rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, có người bắt đầu ăn cơm tối, cô đem chăn bỏ sang một bên đi xuống, ngồi ở bên cạnh Ôn Hi Thừa hỏi anh” Muốn ăn cháo Bát Bảo hay vẫn là mì tôm?”Anh cúi đầu nhìn vào trong túi mở ra lắc đầu” Không đói bụng, không muốn ăn.
10 Đêm 30 tết, ăn xong cơm tối, mọi người vây quanh một chỗ xem chương trình cuối năm, kỳ thật các chương trình cuối năm đã sớm không còn được nhiều người ưa thích, chỉ là truyền thống bao nhiêu năm, không muốn thay đổi, cô và mẹ cô lần lượt ngồi ở trên ghế sa lon, Hạ Lỗi ngồi bên cạnh cô, ba người bọn họ sáu con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm cái người đang ngồi xổm pha trà- Ôn Hi Thừa Đều nói uống trà là một môn nghệ thuật, nhưng nhìn thiếu niên ngồi chồm hỗm trên mặt đất trước mắt sắc mặt chuyên tâm, cô cảm thấy pha trà là một môn nghệ thuật bí ẩn.
11 Cả tháng giêng cơ hồ đều là đi thăm họ hàng, về sau tất cả đều biết cô về dẫn theo một người bạn trai, Ôn Hi Thừa cậy mình có một khuôn mặt xinh đẹp đã lấy được lòng tất cả mọi người trong họ.
12 Cô rất ít khi sinh bệnh vậy mà vừa mới vào hè được mấy ngày cô liền phát sốt, không có bất kỳ dấu hiệu , buổi tối trở về đã cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, ăn xong cơm tối trên người bắt đầu rét run, Ôn Hi Thừa gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, dùng chăn cấp bách bó chặt cô ôm vào trong ngực, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm” Làm sao lại nóng lên, làm sao lại nóng lên?” trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng bất lực.
13 Lễ Giáng Sinh nhanh đến, Ôn Hi Thừa nói với cô “Hạ Thiên, lễ Giáng Sinh có hai tuần nghỉ, anh đã đặt vé máy bay rồi, cuối tuần có thể về, thích không?”Cô ngồi trên ghế ở văn phòng ôm điện thoại hắc hắc cười ngây ngô “Thích.
14 Ôn Hi Thừa đã trở lại. Thời điểm đem những lời này chia sẻ trên MSN cho Lưu Ny Ức, cô cảm giác run rẩy không chỉ là ngón tay. Rất nhanh Lưu Ny Ức cho cô một câu trả lời ‘’ Bận’’ Cô đóng cửa sổ nói chuyện, đối với một chồng tư liệu bên cạnh nhìn đến ngẩn người.
15 Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau đi khách sạn bên cạnh “Ca Hoàng KTV” , cô bị Tống Dĩnh lôi đi ở phía trước, Ôn Hi Thừa cùng mấy đồng nghiệp bộ phận thiết kế trò chuyện, thời điểm chờ thang máy, cô quay đầu lại nhìn một chút, anh cúi đầu khẽ mỉm cười, thần sắc ôn hòa mà bất hòa, giữa hai người chỉ cách vài bước chân, ở giữa lại có tường trong suốt, cắt đứt ánh mắt lẫn nhau.
16 Thời điểm 4 năm đại học cô cùng Ôn Hi Thừa từ huynh đệ biến thành người yêu, bốn năm sau lại trở lại thành huynh đệ, thời điểm khi cô đem chuyện này nói cho Lưu Ny Ức, cô ấy đem lời cô từng nói với cô ấy trả lại nguyên vẹn cho cô ‘’ Mày là muốn cho tao biết rằng mày là người rộng rãi hả, vẫn là lừa mình dối người?’’Mà cô lại làm không được, chỉ là nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính cười khổ.
17 Cửa phòng làm việc Ôn Hi Thừa không khóa, cô đi qua thấy anh không làm việc mà gục xuống bàn ngủ, trong phòng cửa sổ đều mở ra , tháng chín thì khí trời không lạnh, nhưng ban đêm gió cũng vẫn còn có chút cảm giác se se.
18 Sáng sớm thứ bảy cô nhận được tin nhắn của Hạ Tử Phi nói hắn đã đến, ở căn hộ Ôn Hi Thừa, ban ngày bọn họ muốn đi ra ngoài xử lý ít chuyện, buổi tối nhân tiện gọi thêm Lưu Ny Ức lại đây cùng nhau ăn cơm.
19 Trong phòng khách, Phùng Tô Xuyên cùng Hạ Tử Phi trò chuyện với nhau thật vui, Hạ Tử Phi trên mặt sớm mất lãnh đạm, ý cười dạt dào tựa như trúng số. Nhìn cô hắn có chút phấn khởi nói “Hạ Thiên, anh tìm được hạng mục gây dựng sự nghiệp rồi, nhãn hiệu đại lý làm ẩm thực ở Thẩm Quyến, Tô Xuyên nói gần đây các người có mấy người hạng mục đều muốn dùng đến việc này, em trở về kể chuyện đại lý, hạng mục sau có thể dùng tới rồi, anh liền có thể nhận được cuộc làm ăn đầu tiên rồi!” Hắn đưa cánh tay khoác lên vai Phùng Tô Xuyên, một bộ dạng rất quen thuộc, thanh âm bởi vì quá mức kích động đều có chút phát run rồi, cô cười lên tiếng nói “Rất tốt.
20 Thời điểm cô mang canh gừng bưng đến phòng ngủ, Ôn Hi Thừa hai tay ôm chân ngồi thẳng trên giường ngẩn người, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên thấu qua nửa bức màn che dừng ở trên người của anh, có cảm giác không vướng khói lửa nhân gian cô tịch.