1 Tôi đứng trước tiệm hoa do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mua một bó hoa hồng. Lúc tính tiền, chủ tiệm hỏi theo thói quen: “Cô mua tặng ai thế?”Tôi nghĩ một lúc: “Cho tình cũ.
2 Tôi ngẩn ra, cho dù có bất mãn việc người yêu cưới người khác cũng không cần phải nói cái giọng thế này chứ?Thế là tôi hắng giọng: “Chào anh, em…”“Tút…” Bên kia đột nhiên truyền đến âm báo bận.
3 Nghe tôi chửi tục, anh ta cũng chẳng có tí phản ứng nào. Rõ ràng trừ khi tôi nói chuyện liên quan đến thân phận mình, còn không anh ta cũng chẳng quan tâm.
4 Tôi thấy, thế giới này thật là quá giả dối!Để kiểm định tính chân thật của nó, cuối cùng tôi vẫn phải hỏi một câu đầy nghi hoặc: “Anh… anh quyết định yêu Lư Dĩ Sương?”Anh ta liếc tôi: “Cô là Lư Dĩ Sương?”“Tôi là Hạ Tiểu Mễ!” Tôi ưỡn ngực.
5 Quay lại phòng, quả nhiên thấy Lâm Hạo Hải đã đứng dậy, nhìn tôi ló đầu vào cửa, nói: “Vào đi. ”Tôi gật đầu, sau đó an phận ngồi trên ghế sô pha. Anh ta liếc tôi một cái, tiếp tục thu dọn đồ đạc sau đó chẳng thèm để ý đến tôi, cả người thẳng tắp đi ra cửa.
6 Mắt tôi trợn tròn, vẫn còn trong trạng thái kinh hoàng quá độ. Anh, anh ta đang làm gì thế?Kết quả… Tôi còn chưa hết kinh hoàng, Lâm Hạo Hải đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, “soạt” một cái rút giày ra!“Au!” Tôi đau đến độ kêu ầm ĩ, Lâm Hạo Hải lại chẳng chút để tâm, quay sang tiếp tục đối phó với chiếc giày còn lại, dùng lực kéo nó ra.
7 Lần này chú Lý không lái xe nữa, là Lâm Hạo Hải tự mình đưa tôi đi. Tôi hỏi anh ta thi thể tôi mai táng ở đâu, anh ta trả lời một cái tên nghĩa trang tôi chưa từng nghe bao giờ… Ừm, dù sao cũng là Lâm Hạo Hải làm, chắc là không tồi đâu.
8 Tôi thích mặc áo phông, tốt nhất là loại to to, rộng rãi, bởi vì nó rất thoải mái. Tôi còn thích mặc quần thể thao, bởi vì nó rất thoải mái. Đương nhiên, lý do chủ yếu vẫn là vì… mấy kiểu đó rẻ…Rất quê mùa, cha mẹ tôi mất sớm, lúc đó tôi còn rất nhỏ, bởi vậy chẳng nhớ được gì, lại càng không đau thương đến độ khóc lóc thét gào, cũng chẳng trở thành một đứa trẻ có tâm lý bất thường.
9 Quả nhiên Lâm Hạo Hải không để ý mấy lời nói của tôi, trực tiếp lái xe đến cửa hàng của một nhãn hiệu tôi chưa thấy bao giờ. . . Đã nói rồi, các nhãn hiệu nước ngoài tôi chỉ biết mỗi LV thôi, hơn nữa tôi học khoa Trung văn mà! Nhưng nhìn phong cách trang hoàng, không gian lớn nhỏ, thậm chí ngay cả độ xinh đẹp của nhân viên bán hàng, tôi có thể khẳng định đây rõ ràng không phải một nhãn hiệu tầm thường.
10 Lâm Hạo Hải vừa dịu dàng xoa mũi tôi, vừa tùy tiện thốt một câu như ném bom nguyên tử khiến tôi chết đứng tại chỗ, rất lâu rất lâu rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
11 “Cái này, cái này. . . Chuyện này, chuyện này. . . ” Tôi vừa nhét quần chữ T vào trong túi vừa quay đầu quan sát bốn xung quanh, ấp a ấp úng. “Sao?” Lâm Hạo Hải nhướng mày, “Cô định tặng cái này cho tôi mặc?”“Sao có thể!” Tôi vội vã xua tay, nhưng lại vì câu nói này mà đầu óc bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Lâm Hạo Hải mặc quần lót chữ T màu đen.
12 Lúc tôi bị Lâm Hạo Hải đánh thức mới biết, tối qua anh ta nói câu “phải dậy sớm” không phải là chỉ nói miệng mà thôi. “Cho tôi ngủ thêm năm phút đi mà, bây giờ mới có bảy giờ chứ mấy…” Tôi khóc không ra nước mắt kỳ kèo.
13 Tôi muốn mỗi một người bọn họ đều nhận thức được, tôi là một cô gái tốt, đầu đội trời chân đạp đất, độc lập tự chủ!Chứ không phải cái loại “tiểu mật” bị bao nuôi, bị người khác trêu ghẹo!Việc ngày nói thì đơn giản nhưng làm thì chẳng hề dễ tí nào.
14 Nhiệm vụ mà Lâm Hạo Hải giao xuống, tôi mệt gần chết, khó khăn lắm mới hoàn thành xong thì tay cũng muốn rút gân luôn rồi…Lâm Hạo Hải lại chẳng thèm thương xót cho thiếu nữ vô tội tôi đây mà tiếp tục vứt ột đống việc, tỉ như đi chỗ này đưa tài liệu, chạy chỗ kia lấy giấy tờ… Trong lúc đó, chị Trương còn đưa tôi một quyển sổ tay nhân viên, bên trong ghi rõ vị trí các bộ phận trong tập đoàn Lâm thị nằm ở dâu, còn có quy tắc của nhân viên.
15 Ngày hôm sau, vì không cần đi làm nên tôi chỉ phải tiễn Lâm Hạo Hải ra cửa là hết việc. Lúc anh ta đi, tôi còn cà nhắc ra tiễn, sau đó vẫy tay chào tạm biệt, khiến tôi cứ cảm thấy… sao mình giống vợ anh ta thế nhỉ…Lâm Hạo Hải dặn tôi phải nghỉ ngơi cho tốt, bảo chẳng có ai mới ngày thứ hai đi làm đã nghỉ rồi, sau đó quay mông rời đi.
16 Trong đám “đồ tốt” mà Lâm Hạo Hải mua về cho tôi, có một con cá diếc nhìn rất ngon. Nói thật thì, tôi rất thắc mắc, tại sao Lâm Hạo Hải có thể thản nhiên đi làm những việc hoàn toàn không phù hợp với thân phận của mình như thế nhỉ? Tỉ như việc đi mua cá này chẳng hạn.
17 Tôi cứ thế, mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn bọn họ đang chuẩn bị lật bàn…Lâm Hạo Hải đi từ văn phòng ra, liếc tôi một cái rồi nhíu mày: “Thân thể cô còn chưa khỏe hẳn, đừng có chạy lung tung.
18 Tôi nằm trên giường, nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề. Lâm Hạo Hải, tuổi khoảng từ hai đến ba mươi, giới tính Nam, ngoại hình tuấn tú phi phàm, khí thế mạnh mẽ, nhiều tiền, có thân phận, bụng dạ đen tối, thích giả vờ đứng đắn…Người như thế, sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái?Dạo này, đây là vấn đề khiến tôi thấy khó hiểu nhất.
19 Lần này, tôi ngủ vô cùng say, cũng chẳng mơ thấy gì nữa. Thế nên đến ngày hôm sau tôi không thể diễn một vở kịch đầy thương đau và nhiều ngụ ý như đã dự định.
20 Lâm Hạo Hải bình tĩnh nhìn tôi: “Cha mẹ tôi sắp đến. ”“Lúc nào? Ở đâu? Tại sao?” Tôi hét lên. “Ngày kia, thành phố này. Cha mẹ tới thăm con trai còn cần có lý do cụ thể à?”Tôi nhìn bộ dạng ung dung nhàn nhã của Lâm Hạo Hải là muốn phun máu! Mạch anh ta bị chập chỗ nào rồi à? Cha mẹ anh ta sắp tới! Việc lớn như thế mà anh ta còn bình tĩnh được?!Tôi căng thẳng đến độ không đứng yên được, Lâm Hạo Hải chắc cũng nhìn không nổi nữa, bèn nói: “Yên tâm đi, cha mẹ tôi không thân với Lư Dĩ Sương, cô không cần lo bị lộ.