21 Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ngày hôm trước khi tôi hỏi Lâm Hạo Hải mình mặc thế có được không, anh ta lại trưng bộ mặt chẳng để tâm đấy ra rồi…Bởi vì anh ta biết cha mẹ anh ta mới sáng sớm đã đến, mà tôi… lúc đó đương nhiên là đang ngủ, trên người chắc chắn là bộ áo ngủ nhìn đần thối, cho nên cũng chẳng cần để ý tôi mặc gì…Lâm Hạo Hải sao anh không nói với tôi!!!Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Hạo Hải, sau đó lại chuyển ánh mắt đáng thương sang phía cha mẹ anh ta: “Ừm, chào bác trai, bác gái… Cháu, cháu không biết hai bác lại đến sớm thế này, cháu, cháu… Thật xin lỗi, cháu đi thay đồ ngay đây ạ, oa oa oa oa!!!”Tôi quay đầu chạy thẳng vào phòng, sập mạnh cửa sau lưng, trước khi cửa đóng hình như còn nghe thấy tiếng cười bị nén xuống của Lâm Hạo Hải.
22 Tâm trạng thấp thỏm không yên, tôi ôm gối, tha theo cái chăn của mình, tiến vào phòng Lâm Hạo Hải. Phòng của anh ta tôi cũng đã vào vài lần, nhưng đều chỉ vội vàng lướt mắt một cái chứ không nhìn kỹ.
23 Tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời cứng ngắc nhìn Tiền Chấn Hựu, mà Tiền Chấn Hựu thì bước từng bước lại gần, giọng cũng có phần run rẩy: “Hai người vừa nói cái gì?”Tôi nuốt nước miếng: “Anh nghe được bao nhiêu rồi?”Tiền Chấn Hựu sầm mặt, nhìn chằm chằm vào tôi: “Nên nghe đều nghe cả rồi.
24 “Tiểu Mễ!” Sáng sớm ngày hôm sau tôi vừa xuống lầu đã bị gọi giật. Mặc dù hiện tại tôi là Lư Dĩ Sương nhưng dù sao cũng đã là Hạ Tiểu Mễ suốt hơn hai mươi năm, bây giờ nghe đến cái tên này sao có thể không có phản ứng được.
25 Ăn xong bữa tôi lập tức phi như bay tới chỗ chú lái xe, bảo chú ấy nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Cả đường tôi bất an, cứ cảm thấy không thể nào bình tĩnh lại được.
26 Tôi tỉnh lại vì đói quá. Mờ mịt mở mắt, xung quanh là một hơi hoàn toàn xa lạ, trần nhà có phần ố vàng, tủ đầu giường, giá sách và thậm chí cả ván giường cũng cũ kỹ đến rợn người…Đây là đâu?Tôi định chống tay ngồi dậy thì phát hiện tay mình đã bị còng chặt!!!Tôi: “…”Hít một hơi lạnh, tôi lặng lẽ nhớ lại sự việc trước khi mình mất ý thức.
27 “Ngoan ngoãn đi, đừng có lên tiếng!” Tiền Chấn Tá trừng mắt cảnh cáo, sau đó khóa tôi vào trong xe còn bản thân thì đi xuống, cảnh giác quan sát xung quanh một vòng, xác định không có ai mới lôi tôi xuống.
28 Lâm Hạo Hải rõ ràng không phải đơn thương độc mã chạy đến. Sau khi Tiền Chấn Tá bị đánh ngã, xung quanh lập tức xuất hiện mấy chiếc xe ô tô màu đen, từ đó bước xuống gần mười người đàn ông mặc đồ đen, vây chặt xung quanh Tiền Chấn Tá.
29 Mất ngủ gần suốt cả đêm, tôi cứ mơ hết ác mộng này đến ác mộng khác, lúc thì mơ thấy Lâm Hạo Hải lái xe phía trước, tôi đuổi theo sau, còn mặc bộ váy cưới của Lư Dĩ Sương hôm trước.
30 Lâm Hạo Hải quả nhiên không lừa tôi, ngày hôm sau anh ta cho tôi và bản thân nghỉ một ngày, lái xe đến vùng ngoại thành của thành phố A. Tôi nhìn phong cảnh hai bên đường, thấy vô cùng khó hiểu: “Anh đưa tôi đến chỗ này làm gì?”“Gặp người.
31 Lâm Hạo Hải suýt nữa thì đâm vào đuôi xe phía trước. Anh ta đạp thắng, xe dừng khựng lại, quay nhìn tôi với dáng vẻ không thể tin được: “Hạ Tiểu Mễ, cô nói gì?”Anh Trịnh chen vào: “Hả?! Cô ấy cũng tên Hạ Tiểu Mễ?! Cô ấy không phải họ Lư sao?!”Tôi và Lâm Hạo Hải đồng thời quay đầu lại: “Im miệng!”Anh Trịnh: “…”“Tôi, tôi nói tôi thích anh.
32 Mặc dù đã quyết định nhưng có những việc bắt buộc phải là Lâm Hạo Hải, anh Trịnh và Tiền Chấn Tá cùng với đương sự Lư Dĩ Sương đích thân xử lý. Tôi mặc dù rất muốn tham gia nhưng còn một việc quan trọng hơn cần làm.
33 Tôi lại lần nữa chuyển vào nhà Lâm Hạo Hải, mang theo đồ dùng cá nhân của mình. Đương nhiên, phần lớn nội y… đều phải mua mới. Khóc lóc, dáng người tôi không thể nào so sánh được với Lư Dĩ Sương, váy vóc còn có thể gắng gượng mặc được, nhưng nội y thì chịu rồi.