1 ***************** Một khắc kia, Apollo đi về phía Cupid, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói vui đùa vài câu. Vị này được xưng là “ nam thần đệ nhất anh tuấn”, lông mi cong cong, khóe môi nâng nhẹ, dùng ánh mắt mỉm cười.
2 …………………………………………. “ Ngươi đem tình yêu của ta biến thành cây” “Ngươi đem xanh tươi đến cho bốn mùa, vĩnh viễn không già cỗi” “ Ngươi đem vòng nguyệt quế, tượng trưng cho chiến thắng, cho bọn họ vô thượng vinh quang “ “Ngươi đem….
3 ______________________________________ Isaac ? Thần kinh của cô lập tức căng thẳng. “ Không có biện pháp, trên đời luôn có một số người không có năng lực lại ghen tị người khác xuất sắc hơn mình, ta đã quen với những chửi bới của bọn họ”.
4 …………………………………………………. . Vương tử còn chưa có xuất hiện, mọi người không có cách nào khiêu vũ chỉ phải tụm ba tụm năm nói chuyện phiếm. Nhưng thật ra bên trong đại điện cũng có rất nhiều cô gái vây quanh nhau thường thường cười duyên làm cho người ta chú ý.
5 ………………………………………………………. . Sriranda nhìn chăm chú vào Haera, ánh mắt có khoảnh khắc hoảng hốt. Âm thanh nói chuyện chung quanh đình chỉ. Vũ khúc đình chỉ.
6 _________________________ Anh chưởng quản ánh sáng, nhưng ánh sáng cũng không lại chiếu lên sinh mệnh của anh; Anh chưởng quản thanh xuân, nhưng thanh xuân cũng đã lặng yên cùng anh cáo biệt; Anh chưởng quản âm nhạc, nhưng đàn lia cũng không còn đạn tấu ra khúc nhạc tuyệt vời; Anh chưởng quản y học, nhưng cái vết sẹo này vĩnh viễn lưu lại nơi đó.
7 _______________________ Cinderella nghe thấy thanh âm, quay đầu lại thấy là cô thì vội vàng đứng lên. “Kỳ thật, cô không cần phải khổ sở ?” Trong thanh âm Sriranda mang theo nhợt nhạt trào phúng,“Từ nay về sau mọi người ngang hàng.
8 ______________________ Xe ngựa thong thả dừng lại, cửa xe khẽ nâng lên, một bàn tay thon dài mượt mà xuất hiện ở trong tầm mắt. Trên cổ tay như trước là một chiếc khăn lụa màu xanh, ánh trên làm cho da thịt của anh càng them ôn nhuận như ngọc.
9 _____________________________ Khi Sriranda xuống lầu liền thấy Isaac an vị trên sô pha ngoài đại sảnh. Một cánh tay của anh dựa vào cái đệm, một cánh tay kia lại tựa cằm, nhìn lò sưởi trong tường bên sô pha đối diện, ánh mắt có chút đăm chiêu.
10 __________________________ “Đây là cái gì?” “Mười hai viên ngọc tượng trưng ười hai vị thần Olympus. ” “Tượng trưng chúng ta?” Nữ thần ánh trăng Artemis nhẹ nhíu đôi mày đẹp,“Sau đó?” “Truyền thuyến nói rằng người tìm đủ chúng có thể có được hạnh phúc.
11 ___________________________________________ Đúng vậy, ma quỷ còn không xứng trở thành tín ngưỡng của cô. Mà cô cũng không tin thượng đế. Trên thế giới này, chân chính có thể trông cậy vào , chỉ có chính mình.
12 ______________________________ Tốc độ xe ngựa chậm lại, bên ngoài xe vang lên âm thanh sàn sạt, cô thuận miệng hỏi:“Làm sao vậy?” Người đánh xe ở phía trước trả lời:“Thưa tiểu thư là trời mưa.
13 ______________________________________ Sriranda cứng ngắc đứng ở lối lên thang lầu, một phen đối thoại vừa rồi kia giống như đã dùng hết tất cả khí lực của cô, giờ này khắc này, cô mệt đến mức cái gì cũng không muốn động đậy.
14 ___________________________ Ta sẽ không khóc. Apollo nói. Cho dù mất đi tất cả, cho dù chưa từng được yêu, cho dù đã bị thương tổn. Cũng sẽ không khóc.
15 ________________ Mà tại lúc đó, cô nghe thấy một thanh âm vang bên cửa sổ. Ban đầu tưởng là trời mưa , sau lại phát hiện không quá thích hợp, nhìn lại thì thấy trên cửa sổ có một con chim đang dùng móng vuốt xao cánh cửa.
16 _____________________________ Con người khi còn sống sẽ cần thiết phải vứt bỏ một số thứ, cũng không phải “Mất đi” liền nhất định là tiếc nuối, có đôi khi,“Xấu hổ tồn tại” ngược lại càng vô nghĩa.
17 ___________________________ Trong ánh sáng lờ mờ, trên bến tàu có mấy thân ảnh mông lung. Nhóm công nhân trầm mặc dỡ hàng hóa, lữ khách chờ đợi lên thuyền lục tục kéo đến, hoặc ngồi hoặc đứng, tụ ba tụm năm.
18 _____________________________ Vì cái gì cô không thích anh? Apollo ngồi trên chiếc mã xa hoàng kim thủy chung suy nghĩ về vấn đề này. Trên Thiên giới không thể thấy người đàn ông nào xuất sắc hơn so với anh, nhưng mà, chỉ riêng Daphne là đối với anh tránh còn không kịp, thậm chí không tiếc hóa thân thành cây nguyệt quế.
19 “Hận ta đi. So với chán ghét càng mạnh liệt oán hận ta đi!” Từng khuôn mặt lần lượt thay đổi, hiện lên lại biến mất. Thế giới không còn vận chuyển theo lẽ thường, tất cả cảnh vật như giai điệu lộn xộn thoáng hiện thoáng mất.
20 Sriranda thoải mái thừa nhận:“Đúng vậy. Tất cả đều là sự thật, vương hậu bệ hạ. ” Vương hậu tựa hồ không nghĩ tới cô thừa nhận tự nhiên như thế, trầm mặc một hồi mở lại mở miệng, ngữ khí nhu hòa một chút:“Đối với chuyện hôm nay mang cô vào cung, ta cảm thấy thực có lỗi — cô hẳn là biết người chúng ta muốn tìm, kỳ thật cũng không phải là cô.