41 Melanie đang lo âu bất an ngồi ở trên sô pha, nghe tiếng vội vàng nhảy dựng lên chạy ra mở cửa, ngoài cửa, quả nhiên là Sriranda. “Thật tốt quá! Chị còn đang nghĩ chừng nào thì em có thể trở về, nếu đến 2 giờ còn chưa trở về chị liền đi đón em, kết quả hiện tại vừa mới 1 giờ em đã trở lại ……” Melanie kéo cô vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại,“Thế nào? Các em đã nói những gì? Sisi? Sisi?” Sắc mặt Sriranda thực bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta có chút sợ hãi.
42 Một ngàn năm trước, bọn họ cũng không yêu nhau. Một kẻ liều mạng truy, một người liều mạng trốn. Một kẻ biến thành cây, một người hóa làm điểu. Một ngàn năm sau, bánh răng vận mệnh một lần nữa xoay tròn, ở thời khắc một ngàn năm sau ấy thiếu niên cùng cô gái gặp lại, tiếp xúc rồi yêu nhau.
43 “Thật đẹp……” Sriranda nghe đám người hầu bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, trong lòng cười khổ. Rất nhiều chuyện đều như vậy, trong con mắt của người bên ngoài xem như phong cảnh vô hạn nhưng kỳ thật nội tình bên trong lại khổ không nói nổi.
44 Sriranda có chút bất lực xoay người xuống lầu, rõ ràng cô cảm thấy hắn thật ngây thơ nhưng khi quay đầu thì nụ cười cũng không thể giữ được mà tràn ra khóe môi.
45 Sau khi trở lại phòng, cô liền mở tủ đồ đem tất cả các quần áo lấy ra, mỗi một bộ đều thử qua một lần. Thế nên khi Melanie rời giường nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ này thì buồn ngủ liền biến mất, hiếu kỳ hỏi:“Sisi, em đang làm cái gì vậy? Bộ dạng này…… Là muốn chạy nạn sao?” “Vì sao chị không nghĩ tới phương diện tốt hơn? Có lẽ……” Sriranda hé miệng cười,“Em chỉ là muốn đi – hẹn hò?” “Lần này nhận lời mời của ai? Gary vương tử? Depp tiên sinh? Jaquen tiên sinh?” Hơn nữa, cô chưa từng thấy bộ dạng cô ấy vui vẻ đến thế, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều hàm ẩn nhu tình như có thể hòa tan mọi thứ.
46 Đây là tình yêu. Đúng vậy, đây mới là tình yêu chân chính. Mà tình yêu chân chính chỉ xuất hiện ở nhân gian, trên một loài sinh vật có tên là nhân loại.
47 Nhưng mà, trong một thời không khác, bầu trời xanh lam, mây bay lơ lửng bên người. Nơi này…… Là chỗ nào? Sriranda nghĩ nhất định là cô đã rơi thật sâu vào cảnh trong mơ rồi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy, nhưng, mọi thứ trong ảo giác lại rõ ràng đến từng chi tiết.
48 “Thực xin lỗi……” Apollo ôn nhu mà thương hại nhìn cô, lại đưa khăn tay lần nữa, lần này, cô nhận lấy. Anh xoay người rời đi, đám mây quay chung quanh người anh, bóng dáng càng lúc càng xa, mà cô gắt gao nắm khối khăn tay kia, lại một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.
49 **************************************** Một ngàn năm sau, bọn họ lại gặp nhau ở nhân gian Apollo, Daphne, Hugo, Isaac, Sriranda cùng Cinderella. Bọn họ gặp nhau, kết giao, hiểu nhau, cùng xa cách.
50 Ngón tay cuối cùng, ngón út, móc vào ngón tay của anh, cố chấp không chịu rời khỏi. Ở nhân gian, nghe nói phương thức ngoéo tay này thể hiện sự cam kết và ước định, đại biểu quan hệ thân thiết của hai người, đại biểu hai người không thể tách rời.
51 Artemis khiếp sợ nhìn ma kính kia, sau đó vễnh tai, giống như là nghe thấy thanh âm gì, vẻ mặt trở nên cổ quái, nhìn cây pháp trượng, lại nhìn về phía Isaac và Sriranda, tương đối khó xử.
52 Cũng hy vọng mọi người xem truyện hạnh phúc. Tân niên đến rồi, chúc tất cả mọi người, đều có thể tại nhân gian không trọn vẹn này, tìm được hạnh phúc trọn vẹn.