Chị Kế Của Lọ Lem Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời (2)
Chương trước: Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời
“Thật đẹp……”
Sriranda nghe đám người hầu bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, trong lòng cười khổ. Rất nhiều chuyện đều như vậy, trong con mắt của người bên ngoài xem như phong cảnh vô hạn nhưng kỳ thật nội tình bên trong lại khổ không nói nổi.
Cô đứng lặng người ở cửa thật lâu.
Cinderella bước lên cầu thang, cái nhìn đầu tiên liền thấy cô, lập tức lộ ra một nụ cười rất tươi sáng, hạ thấp người hành lễ nói:“Chị, đã lâu không gặp.”
Cái gì? Vợ mới cưới của vương tử lại là em gái của Luis? Xung quanh nổi lên một hồi âm thanh kinh ngạc – đôi chị em này thực sự rất giỏi, em thì lấy vẻ đẹp thiên tư quốc sắc của mình xuất hiện trong vũ hội hoàng gia, kinh diễm quần phương đạt được tâm của vương tử, mà chị lại nữ giả nam tung hoành trên thương trường làm cho toàn bộ Florence gà chó không yên.
Trong tiếng tán thưởng của bọn họ, Sriranda lại lạnh lùng nhìn Cinderella, hỏi:“Haera vương tử đâu?”
“Anh ấy nói muốn đi thăm một người bạn cũ, vì thế nên em đến đây .” Cinderella làm bộ như không phát hiện ra vẻ mặt lạnh lùng của cô, thân thiết khoát cánh tay của cô đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện,“Em biết nhất định chị có rất nhiều điều muốn nói, bọn họ nói với em là đã đặt phòng ‘Kim cương’, lúc này không bằng chúng ta vừa ăn sáng vừa trò chuyện đi.”
Bentley tự mình mang các cô đến phía bắc của lâu đài, căn phòng cuối cùng của lầu hai, sau khi đẩy cánh cửa ra, quả nhiên so với các căn phòng khách khác càng tinh mỹ xa hoa. Bữa sáng vừa mới dọn xong, Cinderella dưới sự hầu hạ của thị nữ cởi ra áo khoác, lau tay rồi ngồi xuống ghế, mỗi một động tác đều chú ý đến cực độ. Cái cô bé lọ lem mặc quần áo váy cũ lôi thôi đã hoàn hoàn toàn toàn biến mất .
Dường như đã trải qua mấy đời.
“Lấy cho chị của ta một ly sữa, độ ấm bảy phần.” Cinderella phân phó với thị nữ xong, quay đầu cười trong sáng với cô,“Đồ uống duy nhất mà chị thích đó là sữa, em không có nhớ lầm đi?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ sau khi chị rời nhà trốn đi thì thói quen sinh hoạt cũng thay đổi theo, không còn thích sữa nữa chứ.” Khi nói chuyện, vài người hầu nâng hành lý vào phòng, trong đó có một hành lý sau khi bỏ đi giấy bọc, đúng là kính Medusha.
Một thị nữ hỏi:“Vương phi, mặt gương này đặt ở đâu?”
Cinderella thuận miệng đáp:“Đặt đối diện với giường là được.”
Sriranda nhìn bọn người hầu nâng gương vào phòng ngủ, nhướng mày nói:“Nếu tôi nhớ không nhầm, dường như tôi chưa từng nói muốn đem mặt gương này tặng cho cô.”
Cinderella cười đến hết sức quyến rũ,“Chị quả thực không nói. Tuy nhiên, nếu thật thích thứ gì đó thì lúc trước nên gom lại mang đi. Thứ gì đã để lại thì cũng không còn quyền ưu tiên, đã không coi trọng thì cũng không thể trách người khác cướp đi thứ thuộc về mình. Giống như mặt gương này. Cũng giống như…… Haera.”
Sriranda bỗng nhiên có chút hoảng hốt –
Người này…… Là ai? Cô gái mà ngay cả đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều kiêu căng ngạo mạn đang ngồi đối diện với cô giờ phút này…… Là ai? Rõ ràng trên lưng đeo cuộc hôn nhân khuất nhục lại cố làm ra vẻ hạnh húc, tự hào khoe khoang và mỉa mai chua cay…… Người như vậy, không phải Cinderella!
Cinderella không nên như vậy.
Cô nên là cô gái vĩnh viễn mở to một đôi mắt nhút nhát, tinh thuần và xinh đẹp như thiên thần.
Cô nên là cô gái mà ngay cả ghen tị và tức giận đều có vẻ xanh xao yếu ớt, làm cho tận đáy lòng người ta thương xót.
Nhưng giờ phút này cô ấy ngồi trước mặt cô, quần áo tuyệt đẹp, tươi cười dối trá, nói lời nói dối thật đáng buồn và buồn cười, làm cho người ta nhìn vào mà…… Khổ sở.
Sriranda cũng nhìn không được nữa, đẩy ghế dựa ra đứng lên.
“Chị vẫn nên ăn xong bữa sáng đi.” Cinderella nhẹ nhàng nói một câu, thị vệ hoàng gia trước cửa đột nhiên cảnh giác, mà nữ bộc hầu hạ ở một bên cũng mở to hai mắt. Nay đã không giống như xưa, cô ấy hiện tại là vương phi, mà cô chính là bình dân, ngồi cùng bàn dùng cơm đã là vinh quang rất lớn, nếu dám cự tuyệt thì hoàn toàn có thể dùng tội bất kính để đưa lên giá treo cổ .
Sriranda đứng bất động nửa ngày mới chậm rãi ngồi trở lại.
Cinderella mỉm cười, ôn nhu nói:“Như vậy mới đúng, lãng phí thực ăn là hành vi đáng xấu hổ. Hơn nữa, không phải cô muốn gặp Haera sao? Có lẽ anh ấy cũng gần đến rồi.”
Sriranda trầm mặc, một lát sau mới hỏi:“Ba và mẹ có khỏe không?”
“Ba? A, cô nói là — ba? Không phải cô luôn gọi ông ấy là Nicole tiên sinh sao?” Cinderella bưng ly nước cam lên uống một ngụm, chậm rãi trả lời,“Ông ấy đương nhiên tốt lắm, có đứa con gái lên làm vương phi, toàn bộ nợ nần đều được bồi thường, hơn nữa tiền kiếm được so với trước kia càng cao hơn bao giờ hết, như thế nào lại không tốt được đây? Nhưng mà mẹ lại không tốt lắm……”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì bà phải chăm sóc con gái sinh bệnh.”
“Con gái sinh bệnh? Cô là nói Nicole?”
“Ưm hừ.”
“Nicole sinh bệnh gì?”
Cinderella thở dài, để chén canh lên đĩa, dùng một âm thanh bi thương giả dối nói:“À cũng không có gì, tôi thấy cô ấy thích đôi giày thủy tinh của tôi như vậy, liền để cô ấy mang một ngày một đêm, cô cũng biết đôi giày này chọn chủ, trừ cô cùng tôi ra thì tất cả những người khác nếu mang vào thì đều bị cắn……”
Lời của cô còn chưa nói xong, Sriranda đã lại lần nữa đứng lên.
Cinderella tựa hồ rất thích nhìn thấy bộ dạng cô giật mình, ha ha cười nói:“Như thế nào? Tình cảm chị em vĩ đại bạo phát? Khi cô một mình một người rời khỏi thành Jacob, sao không nghĩ đến tương lai của bọn họ?”
Đồng tử Sriranda biến thành đen thẳm sâu hút.
“Đừng trách tôi, so với những gì cô ta làm với tôi khi xưa, tôi chỉ là nhắc nhở nho nhỏ mà thôi. Muốn trách thì trách cô ta tự làm tự chịu, năm đó khi cô ta khi dễ tôi sao chưa từng nhân từ qua.”
Sriranda nhìn chằm chằm Cinderella, mắt cũng không nháy lấy một cái, cuối cùng nói:“Tôi thương hại cô, Cinderella.”
Sắc mặt Cinderella đột biến, tươi cười biến mất, ngẩng đầu, vô cùng âm trầm nhìn cô.
Vì thế Sriranda nói lại một lần:“Tôi thương hại cô, Cinderella.”
“Loảng xoảng !” Dao nĩa rơi mạnh trên bàn, nước canh bên trong đổ ra ngoài, nữ bộc bên cạnh muốn đi dọn dẹp lại bị Cinderella đẩy ra.
(bạn đang đọc truyện ở kenh truyen. /)
“Đúng vậy, Nicole có thể nói là tự làm tự chịu, chị ấy đã làm sai thì hiện tại đã nhận trừng phạt, lòng của chị ấy đã được an bình, sau này, cũng không còn người nào có thể ấy cớ này chỉ trích chị ấy; Nhưng cô thì sao? Cinderella? Từ cái thời khắc cô ép buộc chị ấy mang giày vào thì cô đã lâm vào lốc xoáy đen tối không ngừng nghỉ, vĩnh viễn đeo trên lưng phần tội lỗi này cho đến ngày chết đi. Bởi vậy, tôi thương hại cô, Cinderella. Cô trước kia coi như là cô gái tốt, nhưng hiện tại so với đám phụ nữ ngu xuẩn bên ngoài, đã không thể phân làm hai.” Nói xong, Sriranda đẩy ghế ra đi thẳng ra cửa.
Cinderella quát:“Đứng lại!”
Sriranda không có dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi nói — đứng lại!” Cinderella rốt cục thẹn quá hóa giận, vỗ cái bàn đứng lên. Thị vệ hoàng gia vội vàng rút kiếm, ngăn Sriranda lại.
Sriranda cười lạnh một chút, quay đầu nói:“Đừng bày uy phong với tôi, cô cũng biết thứ này vô dụng. Tôi không phải Nicole, có thể mặc cho cô khi dễ, trước khi cô vận dụng quyền lực vương tử cho cô, trước hết hãy nghĩ, nếu điện hạ biết chuyện này, anh ta sẽ đứng về phía ai? Cô, hay là tôi?”
“Cô……” Cinderella cả người phát run.
“Nếu một phụ nữ chỉ biết dựa vào thế lực của đàn ông cáo mượn oai hùm, như vậy thực sự thật đáng thương .”
“Cô!” Cinderella hất bình hoa trên bàn xuống sàn nhà, cả giận nói,“Cô thì có tư cách gì nói với tôi những lời này? Nếu không phải nhờ có Haera cùng Hugo, cô sẽ có ngày hôm nay?”
Sắc mặt Sriranda ngưng trệ,“Có ý gì?”
“Có ý gì? Đừng giả ngu , Sriranda! Trên đường đến đây tôi đã nghe một loạt các ‘Hành động vĩ đại’ của cô , còn không phải là nhờ dùng tiền của Haera? Mà sở dĩ cô có thể thuận lợi như thế, còn không phải bởi vì có Hugo đang âm thầm giúp cô? Cô có biết tôi ghét nhất điểm nào của cô hay không? Chính là cô rõ ràng ngầm đoạt thứ quan trọng của người khác còn giả bộ tự cho là thanh cao! Cô cùng Haera có giao ước tôi không nghĩ nói, cũng lười nói, nhưng, vì cái gì ngay cả Hugo cô cũng không buông tha?” Cinderella bỗng nhiên khóc, vô cùng phẫn nộ tuyệt vọng nói,“Đó là thần thủ hộ của tôi a, không phải sao? Sau khi các người đến nhà của tôi, đó là thứ duy nhất thuộc về tôi a! Các người cướp đi ba tôi, cướp đi căn phòng nguyên bản thuộc về tôi, còn có quần áo cùng trang sức của tôi, tất cả những thứ này cũng bỏ qua đi, nhưng vì cái gì ngay cả Hugo cũng phải cướp đi? Vì cái gì ngay cả thứ cuối cùng thuộc về tôi cô cũng không buông tha? Vì cái gì? Vì cái gì a?”
Biểu tình Sriranda nhất thời mềm xuống, cô thế nào cũng không nghĩ tới, thì ra tính cách của Cinderella đột nhiên vặn vẹo, biến thành cái dạng hiện tại lại không phải bởi vì Haera, mà là bởi vì…… Hugo?
Chẳng lẽ nói, người Cinderella chân chính thích không phải vương tử, mà là Hugo?
Gả cho Haera, là vì giẫn dỗi Hugo, cố ý làm cho hắn lo lắng sốt ruột?
Nhìn Cinderella khóc không còn hình tượng, trái tim cô liền chìm xuống, chìm xuống, trầm sâu xuống.
Cô không nhớ rõ mình đã đi ra khỏi căn phòng kia thế nào .
Chỉ biết là tiếng khóc anh anh của Cinderella vẫn vang bên tai, như một lời nguyền, dời đi không được.
Tiếng khóc kia mạnh mẽ đụng đến tâm cô.
Giày cao gót tạo nên một thanh âm đát đát trên nền đất, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm ình bình tĩnh trở lại, mà khi vừa nâng mắt liền thấy Isaac.
Trên hành lang thật dài, Isaac đứng ở đầu bên kia, ngả người dựa vào cách cửa sổ, bức màn nhung thiên nga màu đỏ theo gió nhẹ nhàng phất phơ, một giây trước che khuất mặt anh, giây tiếp theo lại lộ ra, vòng đi vòng lại, đầu của anh hơi cúi xuống, lông mi dày mà dài.
Động cùng tĩnh lúc này dung hợp hoàn mỹ, phát thảo ra một bức ảnh tuyệt đẹp, cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, anh yên lặng quay đầu nhìn cô, đôi mắt như nước trong mát, khóe môi cười khẽ giơ tay lên:“Hi.”
Bước chân Sriranda như có ý thức dừng lại.
Tầm mắt đi xuống, rơi xuống trên đùi phải của anh, băng gạc đã được lấy ra, mặc dù đã không còn nặng nề như mấy ngày trước nhưng vẫn cần mượn lực của gậy chống mới đi được.
Áy náy giống như thủy triều ào tới, cô động môi dưới muốn nói lời xin lỗi, nhưng yết hầu lại như bị thứ gì đó chặn lại, do dự nửa ngày mới bức ra một câu:“Vì sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”
“Tôi đang đợi cô.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng lại làm cho lòng của cô quýnh lên, giống như mặt đàn bị người nhẹ nhàng chạm lên một cái liền phát ra âm thanh réo rắt , quanh quẩn thật lâu.
Loại cảm giác này…… Thật quái dị, có chút ngượng ngùng, lại có chút không biết phải thế nào.
Nhưng mà, đáy lòng lại rõ ràng biết nhất định phải đáp lại, phải nói cái gì đó, không thể lại tùy ý nhân cơ hội chạy trốn giống như vô số lần trong dĩ vãng, cuối cùng lạc thành đổ nát.
Vì thế, cô đi qua, cố gắng làm cho bước chân thoải mái, nhìn lại ánh mắt của anh, hỏi:“Chờ tôi làm cái gì?”
Isaac vẫy vẫy tay với cô, vẻ mặt thần bí làm cho tâm cô sinh tò mò, đi đến cửa sổ sóng vai đứng với anh, nhìn về phía hoa viên dưới lầu.
Phía đông hoa viên là chỗ ở của Gary vương tử, lúc này, bên kia vườn hoa bị huân y thảo che kín có hai bóng người, tuy rằng khoảng cách rất xa thấy không rõ lắm, nhưng từ cách ăn mặc của vương tử, đúng là Gary cùng Haera.
Bọn họ quen biết?!
Một ít hình ảnh như chớp điện hiện lên trong óc –
Những bức họa treo trên vách tường thư phòng Haera ;
Vòng hồng tâm quanh Florence trên bản đồ bàn học;
Hắn quyết tâm muốn tìm mười hai viên ngọc, không tiếc vì thế mà trốn đi, rời xa hoàng cung, thậm chí giả kết hôn;
Bức họa Miru phu nhân nới góc cầu thang phòng Gary;
“Anh ấy nói muốn đi thăm một người bạn cũ, vì thế nên em tới đây .”
“Cùng với việc nói ngài ấy thích Miru phu nhân, không bằng nói ngài ấy thích bức họa kia. Nghe nói đó là do một người bạn học của ngài vẽ .”
“Nếu là bức họa quan trọng như vậy, sao không treo trong phòng ngủ mà lại treo ở góc cầu thang?”
“Trong phòng ngủ đã treo một bức , vị bạn học kia vẽ rất nhiều.”
“Thì ra là thế, tình cảm của ngài ấy với vị bạn học kia nhất định tốt lắm.”
“Đúng vậy, tôi nói rồi, kỳ thật điện hạ là một người rất nặng tình cảm.”
Khi đem tất cả các việc đó sâu chuỗi lại với nhau, chuyện che dấu dưới đó đã trồi lên trên mặt nước –
(bạn đang đọc truyện ở kenh truyen. /)
Haera, là bạn học của Gary?!
Quan hệ của bọn họ rất tốt?!
Bọn họ có lý do nào đó mà cùng tìm mười hai viên ngọc sáp?!
Sriranda sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn chằm chằm Isaac:“Đối với hai người bọn họ anh biết được bao nhiêu?”
“Ưm, nói như thế nào đây……” Isaac dùng một bàn tay chống má ghé vào cửa sổ, có chút lười nhác đáp,“Chúng tôi đều là học trò của học viện hoàng gia, mà hai bên học viện Maia cùng Oka Biscay hằng năm đều có một lần giao lưu, mà hai người bọn họ đều là no.1 …..”
Sriranda đột nhiên chen vào nói:“Bọn họ là no.1, vậy còn anh?”
Con mắt sắc xanh biếc đảo qua một vòng, lộ ra một ánh mắt vô tội như con chó nhỏ,“Này…… Cô cũng biết , bổn thiếu gia luôn luôn khinh thường hành động tranh giành hư danh này……”
Sriranda không chịu bỏ qua, truy hỏi:“Thứ mấy?”
Isaac đành phải gục đầu xuống, chậm rãi vươn ba ngón tay, Sriranda nhướng mày:“Thứ ba?”
Ngón tay xoay tròn một vòng, đầu ngón tay chỉa xuống phía dưới.
Vì thế Sriranda hiểu được :“Thứ ba đếm ngược từ dưới?”
Isaac nhún nhún vai, làm vẻ không sao cả.
Sriranda thực bình tĩnh nhìn hắn, nói một câu:“Quả nhiên, ngu ngốc!” Sau đó kéo váy rời khỏi cửa sổ.
Thấy cô rời đi, Isaac uy một tiếng,“Cô sẽ không vì vậy mà tức giận, lại không để ý tới tôi chứ?”
Sriranda quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái:“Đừng nói bậy, tôi không có nhàm chán như vậy.” Dừng một chút, rõ ràng cảm thấy không cần phải giải thích, lại không biết vì cái gì vẫn giải thích ,“Tôi có việc muốn làm.”
“Đi tìm vị vương tử điện hạ thân ái của cô ngả bài sao?” Isaac lấy tay ôm ngực, mặt mày đều mang theo ý cười, nhìn qua thực quỷ dị.
Sriranda nhíu nhíu mày,“Chú ý cách dùng từ của anh, anh ta không phải ‘vương tử điện hạ’ thân ái của ‘tôi’.”
“Như vậy, đổi xưng hô – em rể của cô?”
Hắn chế nhạo cô giống như trước, không biết vì sao lại có chút hoài niệm, Sriranda phá lệ nghiêm túc hỏi:“Đến tột cùng anh muốn nói cái gì?”
“Ai biết được……” Khó gặp tư thái thấp đầu của cô như vậy, hắn lại bắt đầu sĩ diện, chống má nhìn về phía ngoài cửa sổ, làm như lầm bầm lầu bầu, lại vừa vặn có thể để cho cô nghe được,“Có lẽ chỉ là tôi đang vui vẻ? Ừm, được rồi, coi như chỉ là đang vui vẻ đi. Bởi vì, một người đàn ông chỉ cần đã kết hôn , thì mị lực của hắn ta trong vòng xã giao cũng chẳng khác nào hoàn toàn đánh mất ……”
Hắn không ngừng cười, khóe môi giương lên, ánh mắt giống như ánh lửa trong bầu trời đêm, lóe sáng.
(còn tiếp)
Xem tiếp: Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời (3)