Chị Kế Của Lọ Lem Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời
Chương trước: Chương 11 : Rõ Ràng , Ái Muội , Vĩnh Không Ma Diệt (3)
Một ngàn năm trước, bọn họ cũng không yêu nhau.
Một kẻ liều mạng truy, một người liều mạng trốn.
Một kẻ biến thành cây, một người hóa làm điểu.
Một ngàn năm sau, bánh răng vận mệnh một lần nữa xoay tròn, ở thời khắc một ngàn năm sau ấy thiếu niên cùng cô gái gặp lại, tiếp xúc rồi yêu nhau.
Nhưng mà, rốt cuộc cô gái ấy là ai?
Daphne đã hóa thành cây, cô ấy không có khả năng lại nhập luân hồi.
Như vậy…… Cô gái có đôi mắt đen sâu thẳm, sắc mặt trắng thuần, đến tột cùng là ai?
________________________________
Ban đêm ngủ thực không an ổn.
Lặp đi lặp lại một giấc mơ. Mơ thấy mình trở lại cái thời niên thiếu, bồi Isaac thiếu gia tôn quý ở trong căn phòng to rộng tập đàn.
Mà hắn lại không ngừng sai khiến cô làm việc.
“Sriranda, giúp ta lật nhạc phổ.”
“Sriranda, lấy cho ta ly nước cam.”
“Sriranda, ta lạnh, đi lấy áo khoác cho ta.”
“Sriranda……”
“Sriranda……”
Rõ ràng là những lời nói cố tình gây sự, nhưng đến sau đó lại thay đổi.
“Sriranda, tay của ta đã không còn, mau tìm tay cho ta đi a……” Thiếu niên trước đàn dương cầm đột nhiên mất đi hai tay, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô, cầu xin.
“Sriranda, chân của ta cũng không còn, cô có thể cho ta mượn một đôi chân không……” Nói xong, hai cái chân cũng không thấy .
“Sriranda, ta cảm thấy mặt đau quá……” Mặt hắn bắt đầu bốc lửa, giống như búp bê vải khi xưa bị thiêu rụi.
“Sriranda, sao ta cảm thấy ngực thực trống rỗng, tim của ta đâu? Sriranda, tim của ta đâu?” Nói xong, hắn vạch áo, nơi đáng lý có trái tim giờ lại biến mất.
Hắn mở to một đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp, thực ôn nhu cũng thực đau thương, đột nhiên nhìn về phía ngực cô nói:“A…… Sriranda, tim của ta chạy qua chỗ của cô kìa……”
Cô dại ra cúi đầu, thấy thân thể của mình tự dưng lại có thêm trái tim, hai trái tim bám chặt lấy nhau.
Lại nhìn về phía Isaac, Isaac khóc, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, hắn nói với cô:“Sisi, đem tim trả lại cho ta, được không? Sisi, van cầu cô, đem tim trả lại cho ta…… Không có tim, ta không sống nổi……”
“Sisi, đem tim trả lại cho ta……”
“Sisi, không có tim, ta không sống nổi a……”
“Sisi! Sisi!” Hai tiếng gọi còn lại phiêu đãng mơ hồ, sau đó dần dần rõ ràng. Sriranda bừng tỉnh, thấy Melanie đang vô cùng lo lắng lay lay cánh tay của cô, thấy cô tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra:“Làm chị sợ muốn chết, Sisi, em gặp ác mộng sao?”
Cô ôm lấy ngực, giống như nơi đó thật sự có thêm trái tim, nhứt nhối đau.
Melanie an ủi:“Ngủ thêm một chút nữa đi, bây giờ còn chưa tới 5 giờ.”
Bâu trời bên ngoài sáng mờ, cô nằm xuống một lần nữa nhưng cũng không ngủ được, cảnh trong mơ tuy rằng đã biến mất nhưng cảm xúc nó mang đến lại quanh quẩn cô như trước, làm cho cô trằn trọc khó ngủ. Cuối cùng cô chỉ đành rời giường, nói với Melanie:“Em đi dạo hoa viên một chút, chị ngủ tiếp đi.”
Sáng sớm trong hoa viên có sương mờ, cô mặc váy hoa màu trắng đi dạo trong khung cảnh đó lại cảm thấy dường như mình cũng mờ ảo. Nơi này cũng không có nhiều loại hoa, ít nhất không giống như Vienna Caesar, cái gì cần có đều có, cũng không có hoa sen mà cô yêu thích, xem ra hoa sen được đưa kèm với bữa ăn cho cô nhất định là mua từ bên ngoài, nhưng mà hoa ông lao lại nơi nơi đều có, làm cho cô không tự chủ được nhớ tới câu nói kia của Isaac “Tha thứ ta, ta vì ngươi mà có tội”.
(bạn đang đọc truyện ở kenh truyen. /)
Sriranda than nhẹ một tiếng rồi ngồi xổm xuống, xuất thần nhìn đóa hoa màu lam, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện bẻ đóa hoa màu lam kia. Theo cánh tay nhìn lên, là Depp.
Depp đem hoa đến gần mũi nhẹ nhàng ngửi, không nhìn cô lại nói chuyện với cô:“Sao mới sáng sớm đã lờn vờn trong hoa viên? Cũng như ta, không ngủ được sao?”
Sriranda đứng lên, rất lạnh đạm trả lời:“Tôi là bởi vì lo lắng, ngài vì cái gì mà không ngủ được? Hưng phấn quá sao?”
Depp cũng không phản bác, cười cười, nhìn đóa hoa trong tay nói:“Ta chỉ là cảm thấy khó có được buổi sáng đẹp như vậy, lãng phí để ngủ thật sự rất đáng tiếc, qua hôm nay thì không còn thấy được nữa.”
Sriranda trực giác truy hỏi:“Qua hôm nay thì không còn thấy được nữa ? Có ý gì?”
Depp xoay người, nháy mắt với cô:“Đương nhiên là vì hôm nay là ngày cuối cùng của thương hội, sau khi kết thúc mọi người sẽ mỗi nơi mỗi ngả, rời khỏi thành Mira, mặc dù sang năm lại đến, nhưng khi đó phong cảnh cũng không phải phong cảnh lúc này, khi đó hoa cũng đã không còn là hoa lúc này.”
Sriranda khịt mũi:“Không nghĩ tới ngài lại là thi nhân.”
“Aha, không thể tưởng được đi? Trên thực tế, ta có một trái tim vô cùng mềm mại dễ dàng bị tổn thương nha……” Depp khoa trương ôm ngực, không đứng đắn nói,“Giống như đêm qua, Sriranda tiểu thư xinh đẹp cự tuyệt thỉnh cầu đầy thành ý của ta, làm cho ta vẫn khổ sở đến bây giờ.”
Sriranda ra kết luận — không hổ là anh của Isaac, lời nói tán tỉnh tuôn ta dễ dàng so với em trai của hắn cũng không kém cỏi chút nào.
“Kỳ thật, đối với cô ta rất ngạc nhiên.” Depp đột nhiên lại nghiêm mặt.
“Hử?”
“Isaac · Vera, vị em trai tôn quý, từ nhỏ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mọi sự thuận buồm xuôi gió cùng ta hoàn toàn bất đồng, cô gái hắn chung tình đến tột cùng có bộ dạng gì? Thích cô gái kia đến mức không tiếc tới tìm ta – người anh trai làm nhục gia môn, hơn nữa vì muốn thực hiện tâm nguyện của cô gái kia mà cầu ta……” Depp hơi hơi cười, trong tươi cười có ẩn ác ý,“Vì thế ta liền nói với chính mình, ta muốn xem thật kĩ người con gái đó, nhìn xem cô ta có đáng giá để em trai của ta làm như vậy không.”
“Ngài hiện tại đã thấy .”
“Đúng vậy.”
“Có cảm tưởng gì?”
Depp một tay ôm ngực, một tay vuốt vuốt râu, xoi mói đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt ngả ngớn mà làm càn:“Thẳng thắn mà nói, không xinh đẹp như ta nghĩ, ta nghĩ người đó phải khuynh quốc tuyệt sắc …… Nhưng mà, thông minh hơn so với ta tưởng tượng, hoặc là nói, quá thông minh, thông minh làm cho những người đàn ông bình thường đều sợ hãi.”
Sriranda châm chọc cười,“Như vậy tôi nên thấy may mắn, Isaac thiếu gia không nằm trong cái ‘đàn ông bình thường’ đó.”
“Cậu ta? Cậu ta chẳng qua là cái đứa nhỏ mà thôi……” Depp tới gần cô, tới khoảng cách một bước chân thì dừng lại, cúi đầu, nhìn ánh mắt của cô nói,“Đề nghị tối hôm qua của ta còn hiệu lực. Sriranda tiểu thư không ngại cân nhắc lần nữa, cùng một người thành thục, có cùng tư duy của cô, đảm đương nổi trí tuệ của cô, không có mê mang và sợ hãi kết giao. Cô sẽ phát hiện, một đoạn tình cảm thành thục so với tình yêu ngây ngô mà nói, tốt đẹp hơn nhiều lắm.”
Mà Sriranda lại nhanh tay đoạt lại đóa hoa ông lao trong tay hắn, dùng thanh âm lạnh lùng bén nhọn trả lời:“Cám ơn đề nghị của ngài, chỉ là tôi không cần.”
“Đừng cự tuyệt nhanh như vậy, đến trước giờ cơm chiều, cô có thể đổi ý.”
Sriranda không thể nhịn được nữa, không lưu tình nói:“Giành một nữa tài sản của Vera gia tộc còn chưa đủ, còn muốn cướp người trong lòng của em trai sao? Quả nhiên, cái gọi là tình nghĩa anh em căn bản là giả đúng không? Ngài thực làm cho tôi cảm thấy khinh bỉ. Thậm chí, ngay cả đóa hoa mà ngài từng chạm vào cũng có thể tiết độc.”
Nói xong cô hung hăng đem hoa ném xuống đất, xoay người rời đi.
Đóa hoa ông lao không còn rõ hình dạng nằm trên nền đất bùn, giống như nhu tình cùng…… tự tôn không được nhìn đến.
Depp nhìn nó, ánh mắt màu lam chậm rãi nheo lại, cuối cùng lạnh lùng cười, tự nhủ nói một câu:“Một nửa tài sản, thì ra cô đã đoán được…… Một khi đã như vậy, như vậy, thì không thể trách ta a……”
(bạn đang đọc truyện ở kenh truyen. /)
Ngày 18 tháng 5, sáng sớm 5 giờ 45 phút, sương mù bao phủ toàn bộ tòa thành Mira không có ánh mặt trời, như đang tuyên cáo một điềm xấu.
Mà chuyện thứ nhất nghiệm chứng điềm xấu đó chính là –
Khi Sriranda quay trở lại đại sảnh chuẩn bị lên lầu thì nghe được tiếng bánh xe bên ngoài vang lên, tất cả người hầu buông việc trong tay vội vàng xếp thành hàng chạy ra, xem ra có đại nhân vật đến đây.
Khi cô đến trước cửa lớn liền thấy mấy chục xe ngựa sang trọng đẹp đẽ chỉnh tề đứng ở dưới bậc thang, Bentley chạy chậm tiến lên khom người nghênh đón, sau khi cánh cửa của chiếc xe đầu tiên mở ra, một đôi chân bước ra.
Đó là một đôi chân hoàn mỹ, trên chân mang một đôi giày thủy tinh có một không hai trên thế gian.
Sriranda tỉnh ngộ – Cinderella!
Cô ấy đến!
Bentley giúp đỡ Cinderella đi xuống xe ngựa, trang phục của cô ấy như nạm kim cương, cho dù thời tiết âm trầm, cho dù ánh sáng ảm đạm, nhưng cô lại giống như vật sáng, cả người đều lòe lòe tỏa sáng.
“Thật đẹp, cô ấy là ai?”
“Nghe nói là vợ mới cưới của Haera vương tử Maia đại lục.”
“A, tôi biết, chính là cô gái thần bí bỏ lại chiếc hài thủy tinh trong vũ hội phải không?”
“Ừm, cô xem đôi giày cô ấy đang mang, chính là đôi giày ấy.”
Xem tiếp: Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời (2)