Chị Kế Của Lọ Lem Chương 14 : Quay Đầu Mỉm Cười Không Còn Bàng Hoàng
Chương trước: Chương 13 : Tạm Gác Lại Ngày Mai Nhớ Tới (3)
****************************************
Một ngàn năm sau, bọn họ lại gặp nhau ở nhân gian
Apollo, Daphne, Hugo, Isaac, Sriranda cùng Cinderella.
Bọn họ gặp nhau, kết giao, hiểu nhau, cùng xa cách.
Bọn họ sẽ tiếp diễn và phá vỡ thần thoại cùng đồng thoại.
Bọn họ có những định nghĩa khác nhau về hạnh phúc.
Khúc chiết, đau khổ, thống khổ, bàng hoàng…… Chẳng qua chỉ là vì để cho kết quả thêm tốt đẹp.
Chỉ cần đủ kiên cường.
Nơi nào còn ánh sáng mặt trời, nơi đó còn hy vọng.
__________________________________________
“Sriranda—”
Bụi rơi đầy trên mặt đất, tựa như một đóa hoa nở rộ.
Vì một tiếng gọi xa xôi này mà thay đổi địa ngục thành thiên đường.
Cô với anh, sinh mệnh như sống lại.
Sriranda quay đầu, đôi môi đẫm máu, mái tóc đen cùng khuôn mặt trắng tinh khiết tạo thành một hình ảnh đau buồn, bi thương.
Apollo đứng ở đầu bên kia đường, ánh mắt màu xanh biếc như nhìn thấy những kỷ niệm đau đớn nhất cũng ngọt ngào nhất giữa họ, rồi dần dần bị sương mù che đậy, sau đó sương mù kia càng ngày càng đậm, càng ngày càng nặng, rốt cục tràn ra khỏi hốc mắt.
“Sriranda ……” Anh khàn khàn hét lên cái tên trong trí nhớ gọi tên của cô, “Sriranda ……”
Một bên Artemis kìm lòng không được che miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhưng lại không đành nhìn.
Sriranda nghẹn ngào hỏi: ” Anh …… cuối cùng đã nhớ ra sao?”
“Đúng vậy ..”
“Anh biết mình là người nào sao?”
“Đúng vậy ..”
Cô và anh, người hỏi người trả lời, cả hai đều thận trọng, chỉ sợ lỡ dùng lực hơi lớn một chút thì cái cảnh tốt đẹp này sẽ như mảnh thủy tinh mỏng manh vỡ nát, không còn tồn tại.
Chỉ có thể ôm.
Tại thời điểm này, lời nói quá nhạt nhẽo, không thể nói hết cảm giác uất ức của bọn họ, chỉ có thể ôm lẫn nhau mới có thể truyền cho đối phương biết cảm xúc giờ phút này của mình.
Hai cơ thể run rẩy một chút, bởi vì quá đau đớn, nhưng cũng bởi vì quá vui mừng.
Nhưng mà, thân thể đang tan biến cũng không bởi vì hạnh phúc mà dừng lại, ôm ấp bắt đầu mất đi nhiệt độ, Sriranda cảm thấy tầm mắt của mình trở nên mơ hồ. Cô chớp mắt, chớp mắt, cố gắng để nhìn anh rõ hơn. Vậy mà, hình dáng của anh như ngâm vào trong nước màu, càng ngày càng nhạt, chỉ để lại một cái bóng mờ.
Không còn kịp rồi…….
Anh nhớ ra quá muộn, đã không còn kịp rồi….
“Sriranda! Sriranda!” Anh nắm chặt nửa bàn tay đang trong suốt của cô, quay đầu nhìn về phía Artemis để nhờ giúp đỡ ” Giúp cô ấy, giúp cô ấy, đừng để cô ấy biến mất, Không —”
Nữ thần ánh trăng lắc đầu, “Không được, anh trai, tôi không thể làm điều đó, và tôi cũng không thể làm được.”
“Sriranda……” Isaac bắt đầu khóc, có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể ngưng kết thành tên của cô, dấu ấn của anh, cùng lời hứa không thể hoàn thành” Sriranda….. Sriranda … …. “
Một đạo sét đánh xuống, xẹt qua bầu trời đêm đen như mực tạo nên một vệt sáng dài, sau đó hạt mưa nặng hơn, cũng đánh thức Melanie đang chợp giấc, cô dụi dụi mắt, lúc này mới nhận ra mình lại ghé vào cạnh giường ngủ thiếp đi.
Nhìn lại Sriranda ở trên giường, dưới ánh đèn màu cam, sắc mặt của cô trắng bệch.
Melanie đột nhiên cảm thấy sợ hãi liền nhanh chóng thăm dò hơi thở của Sriranda, rồi không nhịn được mà hét ầm lên, khi cô đang hoảng loạn thì cánh cửa cũng được mở ra, Hugo bước vào, cô như thấy cứu tinh, vội vàng chạy qua nói: “Jaquen tiên sinh! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sisy không thở! “
Hugo bước tới giường kiểm tra nhịp tim của Sriranda, sắc mặt càng ngày càng trầm, cau mày khổ sở.
Melanie sốt ruột đi quanh: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ Jaquen tiên sinh…… Sisi, cô ấy thực sự không cứu được sao?”
Hugo đưa tay ra vẽ một vòng tròn trên đỉnh đầu Sriranda, “bang” một tiếng từ không khí liền xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhạt, giống như ngọn lửa chốn u linh.
Melanie nhìn ngọn lửa, khi cô còn đang khiếp sợ thì đã bị Hugo kéo tới bên giường, chỉ vào ngọn lửa kia và nói: “Nghe này, chuyện tiếp theo cô phải làm rất quan trọng, cô phải coi thật kĩ ngọn lửa này, tuyệt đối không thể để cho nó tắt, cô có thể làm được điều đó chứ?
Mặc dù không hiểu rõ việc đó để làm gì, nhưng cô vẫn gật đầu.
Hugo vỗ nhẹ vào vai cô: “Tốt, bây giờ tôi đi ra ngoài một chút, hãy nhớ rằng trước khi cô ấy tỉnh dậy, đừng để ngọn lửa này tắt, Làm ơn ..!”
“À, xin hãy yên tâm”
Sau khi có được đảm bảo của Melanie, Hugo mới xoay người đi về phía cửa, nửa chừng lại quay đầu nhìn về phía Sriranda ở trên giường, ánh mắt thêm sâu, như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại nhất nhất chôn vùi . Sau đó mở cửa, đi ra ngoài.
Bởi vì là đêm khuya nên trên hành lang không có nửa bóng người, mưa to tạo thành một thác nước chảy dài trên cánh cửa thủy tinh, cũng làm i tóc của anh thêm phần không chân thực dưới ánh đèn.
Anh dừng lại, nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, kéo nhẹ khóe môi để lộ ra một nụ cười vô hạn thê lương, anh nói với chính mình: “Đến lúc rồi…… rốt cuộc, vẫn phải đi tới bước này ah …….”
Lại một đường sét lóe lên, khi tắt đi thì bóng người trên cửa sổ cũng không còn .
“Cứu cứu cô ấy, Artemis, tôi cầu xin cô!” Khuôn mặt của Isaac có sự khẩn cấp khó có thể miêu tả, mặc dù đã khôi phục thân Thần, nhưng thần lực của anh rơi vào nhân gian vẫn chưa trở về, vì vậy anh bây giờ , chỉ có cơ thể không có pháp lực.
Lần đầu tiên anh thống hận mình không có pháp lực như thế.
Tuy nhiên, Artemis vẫn kiên quyết lắc đầu: “Cứu cô ấy thì thế nào? Ngài cũng không thể đi cùng với cô ấy, Thiên phụ sẽ không đồng ý ..”
“Artemis.”
“Không sai, tôi rất bội phục cô gái này, hàng ngàn năm qua, cô ấy chẳng những là con người đầu tiên đến được đây, hơn nữa, cô ấy còn phá trừ được thần chú lãng quên của Thiên phụ, nhưng là như thế cũng không thay đổi được sự thực, anh trai, không thay đổi được. “
Vẻ mặt Isaac vặn vẹo, cuối cùng cười lạnh: “Lại là như vậy! Lại là như vậy! Quả nhiên, mỗi lần đều như vậy! Một ngàn năm qua, các người vẫn không thay đổi chút nào, từ khi bi kịch phát sinh cho tới bây giờ vẫn không đi ngăn cản, sau đó cũng không đi bổ cứu, chỉ biết dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn tất cả rồi mới than nhẹ một tiếng “đây là số phận ‘- Nghe này, những hành vi này của các người thật ghê tởm, thật làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!”
Vẻ mặt Artemis tái nhợt.
“Một ngàn năm trước, khi tôi trúng tên của Cupid, các người đã không chịu giải lời nguyền cho tôi, khi Daphne biến thành cây, các người cũng không khôi phục nguyên hình cho cô ấy. Các người chưa bao giờ chân chính làm điều gì, mà chỉ biết ở một bên giả mù sa mưa là đối với tôi rất tốt…… Đem tất cả thực vật trên núi trừ bỏ để làm gì? Làm cho sương không bao giờ xuất hiện thì thế nào? Daphne vẫn không thể trở lại, mà tôi thì càng ngày càng ngày….suy yếu đi! “Isaac tiếp tục cười lạnh, trong tiếng cười lại có nước mắt không ngừng chảy xuống, “Bây giờ, các người lại muốn giết tôi một lần nữa, phải không? Các người nghĩ rằng chỉ cần Sriranda chết đi thì tôi sẽ lần nữa biến thành cái kẻ nghe lời dịu ngoan Apollo? “
Sắc mặt anh nghiêm túc, thanh âm đột nhiên trầm xuống: “Đừng có mơ! Nói cho cô biết, tôi yêu Sriranda, tôi yêu cô ấy tôi yêu cô ấy!”
Nửa trong suốt Sriranda nghe được câu này, kìm lòng không đặng bắt đầu run rẩy. .
Cô đã không nhìn thấy bất cứ điều gì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt Isaac lúc này thế nào. Nhưng là, thanh âm của anh rõ ràng như vậy, từng chữ từng chữ truyền vào trong tai cô, quấn cô, siết chặc cô, không để cho cô đi. Đây là…… sức mạnh của chấp niệm sao?
“Nếu các người giết cô ấy, chẳng khác nào giết tôi! Tôi có thể tự tử một lần, cũng có thể tự tử lần thứ hai, hơn nữa lần này, tôi sẽ không bao giờ sống lại, để cho trời đất từ nay không thấy mặt trời, khiến ọi thứ chìm vào bóng tối, và thiên giới dơ bẩn không chịu nổi này từ nay rối loạn đi.”
Artemis lạnh người, vội la lên: “Sao ngài có thể?”.
“Tại sao tôi không thể?”
“Thiên giới không thể không có thần mặt trời..”
“Nó đã một ngàn năm không có thần mặt trời”
“Anh trai, tôi cầu xin ngài…… tỉnh táo chút”
“Không có lúc nào mà tôi tỉnh táo hơn lúc này.”
Artemis nhìn vẻ lãnh khốc của Apollo, lại nhìn anh nắm chặt không chịu buông tha một luồng hồn phách, trầm mặc trong một thời gian dài, cuối cùng, đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Ngài chân chính yêu là Daphne không phải sao? Mà không phải là cô gái nhân loại này. Nghe, Thiên phụ có nói, sau một thời gian dài tìm kiếm, cuối cùng ông ấy cũng đã tìm được cách khôi phục Daphne lại nguyên hình.. “
Isaac giật mình im lặng. .
Bởi vì anh không nói nên toàn bộ không gian liền rơi vào cục diện bế tắc. Không khí bị đè nén tới cực điểm, ép tới mức không người nào có thể hô hấp. Sriranda giữa không trung như bị đinh ghim chặt, không thể nhúc nhích, trong lòng như có trăm ngàn cây kim đang không ngừng đâm, đâm, không có máu chảy xuống nhưng cô rất đau.
Tình yêu vào giờ khắc này, phá thành từng mảnh nhỏ, vỡ nát.
Cô nghĩ, quả nhiên…… tất cả chỉ là hy vọng xa vời mà thôi .
Quả nhiên …… cuối cùng vẫn chứng minh rằng đây chỉ là một cuộc tình sai lầm.
Cô vốn không nên tới đây, không nên cứng rắn ép anh nhớ lại, cho nên vào giờ khắc này mới đối mặt với chuyện tàn khốc như vậy — người đàn ông này, không phải, thần này, người chân chính yêu không phải là cô.
Mà là một cô gái khác sống trong truyền thuyết thần thoại. .
Con người, làm sao có thể đi tranh với truyền thuyết? Nhất là, anh vì truyền thuyết đó không tiếc hủy diệt chính mình.
Cô cúi đầu muốn khóc, nhưng cuối cùng lại cười. Mỉm cười, cười lạnh, cười nhạo, ép mình cười, không ngừng cười. Cuối cùng, cười nói: “Tôi hiểu. Tôi nghĩ tôi biết mình nên làm cái gì”
“Sriranda ……” Vẻ mặt Isaac buồn bã, đau lòng. .
Cô nghĩ cô muốn thừa dịp lúc cô còn có thể nói chuyện, đem hết những lời muốn nói, tất cả đều nói cho anh: “Không quan trọng, thật ra thì, có lẽ tôi đến đây chỉ là vì muốn nhìn thấy anh một chút, bây giờ nhìn thấy rồi, cũng nên thỏa mãn. Cho nên, gặp lại sau, Isaac. “
Cô rút từng ngón tay từ trong tay anh ra. Thực ra thì trong lòng cô vô cùng rõ ràng, nếu không phải Isaac nắm chặt cô không thả, giờ phút này cô đã hồn phi phách tán. Mà một khi cô rời khỏi sự tiếp xúc thân thể với anh, cô sẽ chết. Nhưng mà, ngay cả như vậy, cô vẫn rút từng ngón từng ngón tay ra.
Bởi vì, tình yêu bị chia sẽ, cô không cần.
Bởi vì, tình yêu không đầy đủ, cô không cần.
Bởi vì, làm thế thân trong tình yêu, cô không cần.
Cô kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức thà mất đi sinh mạng cũng không chịu nhượng bộ.
Ngón thứ nhất, ngón trỏ, vì vậy, ngón trỏ từ từ biến mất. .
Ngón thứ hai, ngón giữa, vì vậy, ngón giữ run run biến mất.
Ngón thứ ba, ngón đeo nhẫn, vì vậy, ngón đeo nhẫn cũng nặng nề biến mất..
Xem tiếp: Chương 14 : Quay Đầu Mỉm Cười Không Còn Bàng Hoàng (2)