Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chị Kế Của Lọ Lem Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời (4)

Chương trước: Chương 12 : Bẻ Gẫy Ánh Mặt Trời (3)



Sau khi trở lại phòng, cô liền mở tủ đồ đem tất cả các quần áo lấy ra, mỗi một bộ đều thử qua một lần.

Thế nên khi Melanie rời giường nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ này thì buồn ngủ liền biến mất, hiếu kỳ hỏi:“Sisi, em đang làm cái gì vậy? Bộ dạng này…… Là muốn chạy nạn sao?”

“Vì sao chị không nghĩ tới phương diện tốt hơn? Có lẽ……” Sriranda hé miệng cười,“Em chỉ là muốn đi – hẹn hò?”

“Lần này nhận lời mời của ai? Gary vương tử? Depp tiên sinh? Jaquen tiên sinh?” Hơn nữa, cô chưa từng thấy bộ dạng cô ấy vui vẻ đến thế, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều hàm ẩn nhu tình như có thể hòa tan mọi thứ.

“Không nói cho chị!” Sriranda nghịch ngợm nháy mắt, sau đó cầm lấy một chiếc váy dài màu vàng nhạt, ướm lên người mình xoay qua xoay lại,“Melanie, chị cảm thấy cái này thế nào? Nhìn đẹp không?”

Đẹp?! Sriranda cũng sẽ chú trọng quần áo sao? Từ khi quen biết cô ấy tới nay, quần áo cô bé này mặt chỉ có một mục đích duy nhất đó là – có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch. Mà bây giờ lại bắt đầu chú ý bề ngoài, thật đúng là…… Rất quái dị nha!

Trước khi đi hoa viên vẻ mặt cô ấy vẫn ảm đạm, thế mà vẻ mặt lúc này còn kém chưa tới mức mặt tươi như hoa thôi, chẳng lẽ lúc ở trong hoa viên đã xảy ra chuyện tốt gì mà cô đã bỏ lỡ sao?

Melanie một bên đoán mò, một bên trả lời:“Màu vàng nhạt không tệ, có vẻ sáng sủa.”

Sriranda lại do dự,“Em cảm thấy hình như quá non, quả nhiên vẫn màu tím thích hợp với em hơn? Nhưng, thường xuyên mặc màu này cũng không mới mẻ…… Nếu không mặc màu lục? Ai, ngày hôm qua đã mặc rồi ……”

“Sisi……” Melanie thử gọi.

Sriranda ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô.

Melanie nhíu mày nói:“Sisi, em không có việc gì thật chứ?”

“Cái gì?”

“Chị nói, em không có chuyện gì chứ?”

Sriranda hiểu, đang cầm quần áo mà mặt hơi hơi đỏ lên:“Em…… Thế này rất kỳ quái sao?”

“Không phải ‘rất’ kỳ quái, là ‘cực kì’ kỳ quái!” Melanie lắc lắc đầu, cố tình thở một hơi thật dài, nói “Em hiện tại giống như cô gái nhỏ lần đầu tiên hẹn hò, lề mề, lo lắng đến lo lắng đi, thật thú vị.”

Chỉ là trêu chọc nhưng mặt Sriranda lại càng đỏ.

Không thể nào? Chẳng lẽ bị cô nói trúng?

Giống như thấy được sự kinh ngạc trong mắt cô, Sriranda đột nhiên ôm lấy một chiếc váy dài màu rượu đỏ rồi nói:“Chị nói bậy, em mới không có như thế đâu.” Sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng thay đồ.

Để lại Melanie giật mình đứng người, hoàn hoàn toàn toàn ngây người –

“Chị nói bậy, em mới không có như thế đâu.”

Trời ạ, Sisi là đang…… làm nũng với cô sao?

Sriranda thay chiếc váy màu rượu đỏ, trên tóc buộc một chiếc khăn lụa hoa văn màu đỏ, ban đầu định đeo chiếc vòng tay thủy tinh đen, nghĩ nghĩ lại đặt vào hộp, sau đó cầm hộp gỗ đi tới cửa.

Kim đồng hồ chỉ tám giờ bốn mươi, cô lại lần nữa soi gương kiểm tra dung nhan, tin tưởng không có chỗ nào không hoàn mỹ liền nói với Melanie còn đang rửa mặt chải đầu “Em có hẹn nên sẽ không đi cùng chị, đi trước”, sau đó ra cửa.

Dọc theo đường đi bước chân nhẹ nhàng như đang bay. Tưởng tượng khi xuyên qua hành lang này, thẳng xuống lầu, lại qua góc thang lầu là có thể nhìn thấy anh, trong đầu liền tự động hiện ra ánh mắt màu xanh biếc, cái mũi cao thẳng, bờ môi đỏ tươi mang theo ý cười.

Isaac · Vera, anh so với thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này còn tốt đẹp hơn.

Mà anh lại cố tình thích cô.

Nghĩ đến điểm này liền cảm thấy từng cái tế bào trong người nhảy nhót, cô giống như cô gái nhỏ có mối tình đầu, xuyên qua một đường hầm tối đen đến cửa ra, bên ngoài cánh cửa là bầu trời xanh lam đầy hoa.

Trong cánh đồng đầy hoa tươi đó là thiếu niên tuấn tú phong lưu đang mỉm cười với cô.

Nháy nháy mắt, quả thật anh đứng ở nơi đó, là thật, không phải tưởng tượng — Isaac, đang đứng trước cửa đại sảnh vào thương hội chờ cô.

Hơn nữa, giống như có tâm linh tương thông, anh đổi một bộ lễ phục màu trắng biên vàng, chỗ cổ áo là chiếc khăn lụa màu rượu đỏ, cùng màu với chiếc váy cô đang mặc.

Sriranda cầm chặt chiếc hộp trong tay, cười với anh.

Cô muốn đem chiếc vòng này đưa cho anh, vết thương do cô tạo thành thì cô sẽ từ từ bù đắp lại. Cô muốn che đi vết sẹo mờ nhạt trên cánh tay ấy, nếu không sẽ bị những người khác nhìn thấy.

Mang theo nguyện vọng này, cô từng bước đi về phía Isaac, anh vươn tay ra với cô.

Mười bảy năm qua, cô cùng anh quen biết, ở chung, xa cách, lại gặp nhau. Những điều đó cô sẽ mãi ghi nhớ trong lòng, nhưng từ giờ phút này bắt đầu sẽ có ý nghĩa mới.

– tất cả đã không giống như trước.

Đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay của anh thì nụ cười cũng như hoa nở rộ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói, giống như đến từ không trung lại gần ở bên tai:“Dừng lại, Sriranda!”

Cô đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó rất nhanh nhận ra — đây là thanh âm của Hugo.

“Đừng đi qua nữa, sẽ nổ mạnh !”

“Cái gì……” Những từ ngữ phía sau chưa kịp nói ra đã thấy vẻ mặt Isaac bỗng chốc thay đổi, hung hăng đẩy cô ra, cùng lúc đó, một sức mạnh khác từ phía sau truyền đến, kéo cô ra xa.

Hình ảnh nháy mắt trở nên chậm, thật chậm, đủ để cô nhìn rõ từng chi tiết –

Một ngọn lửa lớn từ phía trong hội trường hướng ra ngoài.

Thiếu niên đứng giữa cánh cửa, như có ngọn đèn chiếu sáng người anh, mái tóc màu trà như mạ bạc tỏa ra ánh sáng màu vàng nóng bức, quần áo trắng noãn như tuyết, đường biên tao nhã màu vàng ……

Sau đó, mọi thứ đều bị ngọn lửa cắn nuốt.

Một màn trước mặt so với ác mộng lúc trước cô gặp trùng khớp lên nhau.

Giống như lại lần nữa thấy búp bê vải bị thiêu đốt, rồi đột nhiên biến thành mặt Isaac, hóa thành cát bụi.

Mà cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được, cũng không thể di chuyển, ngay cả hô hấp cũng cứng lại, đồng tử co rút phóng đại, dần dần mất đi tiêu cự, tan rã.

Này…… Không phải sự thật.

Này…… Là đang nằm mơ.

Isaac. Isaac! Isaac……

Ngọn lửa cháy ngày càng vượng, tuyệt tình đem toàn bộ đại sảnh cắn nuốt, cô đứng trong hoa viên xa xa, nhìn một góc tòa nhà sập xuống cảm thấy như trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn, cũng bất quá chỉ như thế.

Bên cạnh, Hugo một tay lôi kéo cô, một tay ôm Cinderella đã hoàn toàn sợ hãi, vẻ mặt cũng đầy thê lương.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sriranda cũng động đậy.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là hướng biển lửa chạy tới, Hugo vội vàng buông Cinderella ra, tiến lên ôm thắt lưng của cô, quát bảo ngưng lại:“Cô điên rồi? Sriranda, trấn định! Hãy nghe tôi nói, trấn định! Hiện tại cô không thể đi qua!”

“Nhưng anh ấy ở bên trong……” Cô nhéo góc áo của hắn, thần sắc sợ hãi, giống như đứa nhỏ bất lực nói,“Isaac ở bên trong, anh ấy ở bên trong sẽ thực sợ hãi, anh ấy đang khóc, tôi muốn đi cứu anh ấy……”

“Sriranda!” Vẻ mặt Hugo càng thêm bi ai.

“Cái này chỉ là mộng, phải không? Chính là một cơn ác mộng thôi, đúng hay không? Chỉ cần tôi thét lên, lớn tiếng thét chói tai là có thể tỉnh lại, sau đó phát hiện mình còn đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngọc bích……” Sriranda nói xong liền ôm đầu bắt đầu thét lớn, cõi lòng tan nát lại không ngừng thét.

Thanh âm thê lương không ngừng quanh quẩn trong không gian, giống như tiếng chim sếu bay về miền cực lạc, thật lâu không tiêu tan.

Gọi đến khi thanh âm khô khốc.

Nhưng vì sao cô vẫn chưa tỉnh lại?

Isaac. Isaac. Isaac.

Ngay tại vừa rồi, vài phút trước thôi, anh còn mỉm cười với cô, mà nay lại chết trong trận hỏa này, càng đáng sợ là, lại chết ở trước mặt cô.

Cánh tay bị anh nắm qua nóng bỏng đau đớn, bắt đầu sưng đỏ, có thể thấy được một khắc kia anh dùng bao nhiêu sức. Cho dù không có Hugo, Isaac cũng sẽ dùng chính sinh mệnh của mình để cứu cô, cho cô cơ hội sống tiếp.

Nhưng anh lại không biết, kết cục như vậy so với chết càng đáng sợ.

Thành Mira hỗn loạn, vô số người hầu từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, dội nước dập lửa, dời đá, cố gắng dùng tất cả sức lực để cứu người.

May mắn kết cấu của tòa thành rất độc đáo, cho dù sập một phần tòa nhà nhưng các bộ phận còn lại đều hoàn hảo, vì thế không lâu sau liền thấy Melanie vẻ mặt sợ hãi dưới sự trợ giúp của người hầu từ ban công lầu hai nhảy xuống, sau đó chạy về phía Sriranda, ôm lấy cô:“A thượng đế! Thật tốt quá, Sisi em không có việc gì, ở trên đấy, khi nghe thấy tiếng nổ vang chị rất lo! Sisi? Sisi…… Em làm sao vậy?” Cô quay đầu hỏi Hugo ở một bên,“Jaquen tiên sinh, cô ấy làm sao vậy? Các người thoát hiểm thế nào?”

Môi Hugo run run , buông bàn tay ở trên lưng Sriranda đổi thành nắm chặt bả vai cô, trầm giọng nói:“Thực xin lỗi, Sriranda, tôi không thể cùng lúc cứu luôn cả hắn. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ tới Cinderella cùng cô, mọi việc xảy ra quá nhanh…… Kỳ thật tôi sớm nên phát hiện chuyện này , nhưng nguyên nhận bởi vì Cinderella mà lòng tôi không yên, nên nguy cơ lớn như vậy cũng không phát hiện……”

Sriranda đột nhiên ngẩng đầu, phía dưới hàng lông mi là một đôi mắt che kín tơ máu, lúc này, con ngươi mở thật to , ánh mắt sắc bén giống như thanh kiếm.

Hugo nhìn thế lại thấy khổ sở, ôn nhu nói:“Thực xin lỗi, Sriranda……”

“Là hắn ta phải không!” Cô đột nhiên lên tiếng hỏi, tiếng nói thoát ra khó có thể nghe rõ, ngũ quan vì phẫn nộ mà vặn vẹo,“Có phải hắn ta làm hay không?”

Hắn? Hắn ta nào? Melanie còn đang mê hoặc thì Hugo đã ngưng trọng gật đầu.

Sau khi nhận được khẳng định, Sriranda liền đẩy Hugo ra, nghiêng ngã đi về phía trước tòa thành, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, nhưng mà, ánh mắt của cô lại lãnh liệt, giống như thân thể cũng đang thiêu đốt cùng tòa thành.

“Melanie,” Cô nhìn bầu trời ảm đạm, dùng một thanh âm như đến từ địa ngục nói,“Tôi muốn báo thù — tôi muốn hắn, vì thế mà phải trả giá lớn!”

Trả giá lớn — trả giá lớn –

Trả giá lớn!

Hết chương 12

Loading...

Xem tiếp: Chương 13 : Tạm Gác Lại Ngày Mai Nhớ Tới

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tử Chiến Phiên Ngung Thành

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 14


Tôi Không Yêu Cậu Ta

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 20




Chị Kế Của Lọ Lem

Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình

Số chương: 52