1
Cố Thiền ngồi dựa vào ghế đọc sách, tay lật sách nhanh như gió nhưng lại đọc không vào 1 chữ nào.
Nội dung trong quyển sách đó nói gì, nàng một chữ cũng không đọc vào.
2 Nguyên khăn nhiễm lạc hồng rực rỡ theo quy củ đưa vào trong tay Ninh thái hậu. Thì nghe Thái hậu sinh một trận bệnh nặng, sau khi lành bệnh hành động có chút không tiện.
3
Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã là tháng giêng.
Mỗi khi đến năm mới, các gia đình sang quý ở U châu phủ thi đua tổ chức
yến hội, Cố Cảnh Ngô đương nhiên không thể thiếu phần, Ninh thị cũng
muốn giao thiệp cùng nhóm phu nhân quan gia, là vì trước khi Cố Thiền bị bệnh, không có một ngày không ra ngoài chơi đùa.
4
“Thông minh!” Cố Phong gật đầu, đối với nàng nói một chút liền thấu hiểu thì cảm thấy vừa lòng.
“Đến tháng sáu khi đó ngươi còn chưa đủ tuổi đâu? ” Cố Thiền nói.
5
Con ngựa trên xe của hắn ngàn chọn một có tiếng cả ngày chạy cả ngàn dặm, làm sao một con ngựa tùy tiện khác có thể đuổi theo được.
Đến ngã ba đường, Cố Phong nhìn xuống dưới, muốn từ bánh xe để lại nhìn ra xe ngựa đi hướng nào, nhưng tuyết rơi quá lớn, một lát tuyết đọng liền đem dấu vết che giấu không còn một mảnh, đúng là cái gì đều nhìn không ra.
6
Chẳng lẽ hắn cũng giống như nàng?
Ý niệm trong đầu nhảy ra, ngay cả Cố Thiền cũng tự cảm thấy vớ vẩn.
Loại chuyện thần kì khó có thể tưởng tượng được như thế này, xuất hiện một chuyện đã là kỳ tích, không thể giống như hội ngắm đèn đoán đố đèn, mỗi người đều có phần, cơ hội chỉ có một.
7 Cố Thiền tâm tư đơn giản, dì cùng hai vị biểu huynh là thân nhân, nàng đương nhiên quy tâm cho bọn họ, Ninh hoàng hậu không thích hắn, nàng cho dù không chán ghét cũng không muốn nhiều tiếp xúc.
8 Ngày đông rét lạnh, trừ bỏ đồ lót trên nguời, còn lại quần áo đều đã cởi ra, có chúng nó rơi xuống trước, Cố Thiền té thật không đau mấy, hơn nữa vận khí tốt, không bị bình giá đè lên, bởi vậy cũng không chịu thương tích gì.
9
Cảm giác được người khác nhờ vả rất tốt, nhưng cũng không hề làm cho Cố
Thiền lâng lâng mà quên cân lượng của mình, Hàn Thác là người sát phạt
quyết đoán như vậy, mình có thể giúp đỡ hắn cái gì?
Đoán đi đoán đi lại, đoán không ra, bụng lại thầm thì kêu lên.
10 Cố Thiền kinh hô một tiếng, xoay người chạy trở về, nhưng có người động tác nhanh hơn nàng, từ phía sau lưng bắt được nàng, bắt lấy đầu vai nàng giống như diều hâu bắt gà con, đem nàng xốc lên.
11
Tuy rằng ngủ trong miếu hoang, Hàn Thác lại cảm giác ngủ thật sảng khoái, thậm chí hắn còn có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, bánh xe lộc cộc lăn đi trước, bỗng nhiên "ken két" một tiếng
dừng lại, màn xe nhấc lên, nội thị Từ Cao Lục quay đầu nói: “Điện hạ,
đường mưa trơn trợt, phía trước có chiếc xe bánh xe trợt xuống đường,
ngăn trở đường đi, xin điện hạ hãy đợi một lát.
12
Hàn Thác tối qua đã cùng với đội quân Huyền Giác tùy thân của miếu Long Vương chia làm 3 ngả.
Một nhóm thẳng tiến về Nhậm Khâu tìm kiếm tên “Tức chết Diêm Vương” Tiêu Hạc Niên, một nhóm theo lệnh Lý Vũ Thành tìm kiếm Cố Phong, nếu Cố
Phong không quay lại Cố gia sẽ lệnh cho hắn đến gặp Cố Thiền; Nhóm cuối
cùng, đại đa số quân binh quay ngược lại Đại cung U Châu chờ lệnh.
13
Cố Thiền một chút cũng không động, đứng im tại chỗ, chăm chú tìm chút tin tức của Hàn Thác phía dưới.
Thời khắc Hàn Thác nhảy xuống, nàng thấy như tim mình bị vật gì đó đánh mạnh, liên tục đập “bùm bụp” “bùm bụp” không ngừng.
14 Chính phòng Ngô Đồng viện, Ninh thị ngả lưng vào thành giường, trên người đắp chiếc chăn dày, trên đầu để một cái khăn màu đỏ nên trông càng nhợt nhạt.
15
Cố Thiền chấn kinh.
Năm năm này, từ U Châu đến kinh thành xa xôi, nàng với mẫu thân làm sao lại cùng trúng loại độc này?
Là ai đã hạ độc mẹ con nàng?
Tiêu Hạc Niên còn giải thích, thanh âm đều đều, không gấp không vội:
“Loại hoa này tên là Tu La, sinh trưởng vùng Nam Hải nước Xiêm La.
16
Ninh thị hỏi rất kỹ lưỡng, còn nàng với Cố Cảnh Ngô đã thương lượng cái
gì, kết luận ra sao đều không nói. Nhưng nếu Cố Thiền đối với Hàn Thác
có chút tư tình ý niệm, nhất định sẽ lộ ra…
Cố Thiền nghe không hiểu ẩn ý của Ninh thị, nàng kinh ngạc đáp: “Mẹ, các người.
17
Đến ngày 15 tháng hai, đồng thời là Tiết hoa triều, phủ U Châu đã ngập tràn sắc xuân, cỏ xanh mơn mởn chim ca múa.
Chuông bắt đầu ngân, cổng thành mở, số người đi thanh minh(1) ngoài
thành cũng bắt đầu xuất phát, hai bên bờ sông các đoàn xe ngựa nối đuôi
nhau nhộn nhịp thành một hàng dài bất tận.
18
Tuy nhiên mọi thứ hoàn toàn không như Cố Thiền nghĩ.
Đôi môi của Hàn Thác không hề in lên làn môi nàng, khi nàng tưởng như sẽ chạm thì hắn lại hướng về bên cạnh, như có như không chạm qua gò má mềm mại của nàng, nhẹ lướt qua sợi tóc đen tuyền, cuối cùng dừng lại bên
tai nàng, “Ta muốn nàng tận tay làm cho ta một đồ vật.
19
Qua giờ nghỉ trưa, cô nương các nhà đã có mặt đầy đủ.
Cố Thiền, Chương Tĩnh Cầm, Phùng Loan và mười mấy vị cô nương tuổi tác
ngang nhau đang bàn cách đặt hoa dọc bờ sông trong Mẫu Đơn viện.
20 Cố Thiền muốn cười cũng không nổi, nàng hít mạnh một hơi rồi quay đầu đi, chân không dừng bước, thực chất không muốn để ý đến hắn, nhưng mắt liếc thấy Hàn Thác định hướng ra ngoài miếu, như thể nàng không ra hắn sẽ tự mình đến tìm nàng gây phiền toái.