1 Tôi đạp lên một phiến lá thu, bước vào quán cà phê. Đang định đi tới chỗ ngồi dựa vào ven tường, bỗng nghe thấy có người nói. “Xin lỗi, anh có thể nhấc chân lên được không?”Tôi ngừng bước, nhìn theo hướng giọng nói, thấy một cô gái ngồi sát cửa sổ.
2 Tôi quyết định nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện sẽ là Diệc Thứ và Kha TuyếtDiệc Thứ là chàng trai học khoa học, còn Kha Tuyết là cô gái học nghệ thuật.
3 Lúc tôi tới hội trường thành phố thì đã muộn mười phút. Rón ra rón rét tìm đường vào phòng hội nghị, ký tên lên danh sách tham gia hội nghị xong, di động lại đột nhiên đổ chuông.
4 “Nếu bác hàng xóm của anh đã rất già rồi, bạn bè và người thân đều đã chết sạch, anh nghĩ lại xem ông ấy còn muốn sống tiếp không?”Tôi vừa nói xong, bầu không khí trong hội trường như đột nhiên giảm vài độ, chắc hẳn do những lời tôi nói quá lạnh.
5 Da đầu tôi lại nhanh chóng tê dại, ánh mắt Đại Đông giả vờ như đang bận nhiều việc, hết nhìn đông lại nhìn tây. Tiểu Tây đầu tiên là kinh ngạc, vài giây sau mới bước nhanh qua bên cạnh tôi, tông cửa bỏ về.
6 "Cậu đâu phải người học khoa học. " Tôi hét lớn một tiếng. Đại Đông cười he he hai tiếng, mở cửa rồi quay đầu lại nói: "Tớ đi họp đây. "Đại Đông đi rồi, tôi tính toán lại tháng này mình phải đóng tiền thuê nhà bao nhiêu ngày.
7 Lại cảm thấy bối rối, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại. Mông ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, tổng giám đốc đã gọi điện kêu tôi lên văn phòng ông ấy. Ngay bước đầu tiên khi vào tôi đã phát hiện cô Tào cũng ở đó, có vẻ như tổng giám đốc đang giao chuyện gì đó cho cô ấy.
8 "Tóc anh xoăn tự nhiên à?"Khi chúng tôi đang cùng nhau trở lại bàn làm việc, cô đột nhiên hỏi. "Cái này. . . " Tôi lấy tay ép mái tóc đang cong tớn xuống.
9 "Tôi có thể nhờ anh một chút được không?""Được chứ. ""Giờ anh có thể làm model cho tôi được không?""Model?" Tôi há hốc miệng. Trong ấn tượng của tôi model là những cô gái không mặc quần áo, thường thì hơi beo béo.
10 Chương 4: Ra vẻ. Cũng là người học khoa học, khi thấy ánh trăng, cậu ta sẽ nghĩ tới hiện tượng thủy triều do mặt trăng tạo thành chứ không phải tình yêu tròn khuyết của thời niên thiếu.
11 Mấy ngày liền, cái đầu tôi như chìm trong nước sôi lửa bỏng. Ban ngày thì dùng những câu văn dễ hiểu chính xác để viết nội dung đề xuất thực hiện. Đến tối lại dùng những câu chữ mềm mại viết "Diệc Thứ và Kha Tuyết".
12 Nhưng cho dù tôi tốn bao nhiêu thời gian vẫn không cách nào khiến mái tóc xẹp xuống được. Những buổi sáng trước đây cho dù lúc ra khỏi giường có loạn cỡ nào, tôi vẫn luôn vào công ty đúng tám giờ.
13 "Bốp" một tiếng, tôi va phải góc bàn. chân bàn ma sát với mặt đất vang lên ken két. Chỗ cái bàn đó không có khách khứa gì, trên bàn cũng không có cốc chén.
14 Về phần cô gái học nghệ thuật, tuy tôi không rõ lắm cô ấy muốn theo đuổi điều gì, nhưng nếu bức tranh "Theo đuổi" vẽ cô ấy, tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ cười rất tươi.
15 Tôi ngây ngẩn mất một lúc. Tới tân cuối của "thỏa mãn", "bay bổng" mới bắt đầu. "Giao hẹn. " Cô Tào nói. "Hả?""Một phút. ""Hả?""Tám giờ đúng. ""À. . .
16 Đi bus trở lại ga tàu điện ngầm, rồi vào ga tàu mua chút thức ăn, lúc về nhà đã khoảng mười rưỡi. Vừa vào nhà đã thấy cậu cú cùng cô rắn cũng đang ở đây, bọn họ chắc lại tới họp cùng Đại Đông.
17 Cô gái học nghệ thuật tan tầm lúc mười rưỡi, sau khi tan tầm, cô lái xe đưa tôi tới quán cà phê kia, nhưng quán đã đóng cửa. "Cặp tài liệu của anh sao giờ?" Cô hỏi.
18 "Ai là cậu cú?"Cậu cú con mắt trợn lên vừa to lại vừa tròn, năm ngón hai tay cong cong lại thành trảo, đốt ngón tay còn vang lên tiếng lách cách. "Cô rắn là ai?"Cô rắn ngửa đầu lên phả một ngụm khói rồi lè lưỡi, lộ ra hàm răng ám khói vàng khè.
19 Vì tình cảm giữa Đại Đông và Tiểu Tây càng lúc càng tốt, tôi sợ mình đột nhiên mở cửa bước vào sẽ thấy cảnh tình cảm của hai người. Tiểu Tây thấy tôi về bèn đứng dậy vào bếp nấu cơm, Đại Đông thì ở lại phòng khách nói chuyện phiếm với tôi.
20 Chương 12: Đau thương. Tôi ngừng bước chân. Cô đi tiếp về phía trước vài bước, thấy tôi không theo sau, cũng ngừng chân lại. “Vì sao từ đầu đến cuối nhân vật nữ chính đều không nhỏ lệ?”“Vì tôi không muốn rơi nước mắt.