1 Lúc mặt trời lên cao, mặt sông được phủ một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt. Phía xa xa, những con tàu và xà lan chạy đi chạy lại dưới thân cầu. Sương mù từ từ tan biến, trên không trung, một đàn chim bay vụt qua, thành phố dần lộ ra đường nét, như con thú khổng lồ trỗi mình trong ánh ban mai.
2 Sáu giờ sáng, Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc. Trước mắt cô là trần nhà cũ kỹ màu xám trắng, chiếc quạt điện kêu ù ù ở góc tường. Mấy đồ gia dụng cũ có màu sắc ấm áp được tắm ánh ban mai.
3 Bạch Cẩm Hi ngồi ở bàn làm việc trầm tư suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc. Lúc này sắp đến giờ làm việc, một người cảnh sát đi vào, thuận tay vỗ lên đầu cô: “Tiểu Bạch, đang nghĩ gì vậy? Lại quên mất sáng nay ăn gì rồi à?” Anh ta vừa dứt lời, mọi người cười ồ cả lên, Bạch Cẩm Hi lườm anh ta một cái: “Biến đi!” Tiếng chuông báo hiệu tới giờ làm việc vang lên, ai nấy về vị trí của mình.
4 Châu Tiểu Triện tìm thấy Tư Tư trong một con ngõ nhỏ. Lối ngõ ở khu dân cư lâu đời của thành phố ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo. Tại một cửa hàng chất đầy đồ tạp hóa và quà vặt, Tư Tư mặc áo phông, quần bò đơn giản, ngồi sau quầy bán hàng.
5 Hôm nay là sáng sớm ngày chủ nhật, trong ngõ vẫn còn một lớp sương mù bàng bạc. Mấy người cảnh sát khu vực đứng dưới khu nhà người bị hại, xung quanh vẫn hết sức tĩnh mịch.
6 Thật ra, trong thiên hạ xuất hiện vô số tin đồn về Hàn Trầm. Có người nói, anh là cảnh sát tốt nhất, là một thần thám có khả năng phá án xuất quỷ nhập thần, tính cách cứng rắn, tội phạm hễ nghe đến tên anh là rét run người.
7 Hàn Trầm lại quay sang nhìn Bạch Cẩm Hi. Sau đó, anh buông tay, lùi lại phía sau một bước. Bạch Cẩm Hi trừng mắt với anh, chỉnh lại áo xống mới ngoảnh đầu nói với Từ Tư Bạch: “Sao anh lại đến đây?” Từ Tư Bạch là bác sĩ pháp y cấp bậc cao, bình thường chỉ có mặt tại hiện trường xảy ra án mạng.
8 Bầu trời không có ánh trăng, chỉ một màu đen như hũ nút, con ngõ nhỏ hun hút như trong giấc mộng. Bạch Cẩm Hi chạy thục mạng về phía trước. Ánh sáng từ ngọn đèn trên đỉnh đầu vụt qua, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng bước chân của mình và của đồng nghiệp ở xung quanh.
9 Nạn nhân thứ hai tên là Kỷ Nhã Hinh. Gần đây, Kỷ Nhã Hinh luôn xuất hiện cảm giác, có người đi theo mình. Nhưng đó chỉ là cảm giác mơ hồ, cô cũng chẳng có chứng cứ.
10 Buổi sáng, Bạch Cẩm Hi vừa đẩy cửa văn phòng liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ. Anh mặc áo sơ mi màu xám mờ cắt may rất khéo, tay áo xắn lên cao, để lộ cánh tay rắn chắc.
11 Vừa đi lên cầu thang, Châu Tiểu Triện liền nhìn thấy Hàn Trầm đứng cạnh bờ tường hút thuốc. Đối với vị đại thần này, Châu Tiểu Triện có chút e dè, nhưng trong lòng vẫn hết sức kính nể.
12 Bạch Cẩm Hi đã có nhận thức mới về Hàn Trầm. Tuy trong lần đầu tiên gặp gỡ, anh trói tay cô, hại cô bị trật khớp, vô số lần sau đó đều mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng hồi tưởng lại mới thấy, cô cũng có một nửa trách nhiệm.
13 Bạch Cẩm Hi ngủ chập chờn, có cảm giác ai đó đang đẩy người mình. Cô hé mắt, dường như nhìn thấy một gương mặt đàn ông quen thuộc dưới ánh đèn mông lung.
14 Còn đang ngây ra, Bạch Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy cổ tay bị nắm chặt. Vừa ngoảnh đầu, cô liền chạm mắt Hàn Trầm. “Đi thôi!” Anh chỉ nói hai từ ngắn gọn.
15 Trực giác của phụ nữ nhiều lúc rất kỳ lạ. Ví dụ như hôm nay, rõ ràng ăn sáng hay không, ăn cùng ai là chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm, nhưng cứ nghĩ đến hình bóng một mình rời đi của Hàn Trầm, trong lòng Bạch Cẩm Hi lại có một cảm giác khó diễn tả.
16 Lúc năm giờ chiều, người cảnh sát hình sự tên Tiểu Tề ngồi trong xe giám sát, vừa gặm bánh mỳ vừa dán mắt vào màn hình theo dõi Trần Ly Giang. “Này, không có gì bất thường đấy chứ?” Một đồng nghiệp nhảy lên xe, vỗ vai anh ta.
17 Hàn Trầm ở dưới hút thuốc một lúc mới lên tầng hai. Đến cửa phòng thẩm vấn, anh liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi ngồi đối diện Trần Ly Giang, hai người đang trò chuyện.
18 Đêm mùa hạ ở thành phố Lam tương đối mát mẻ. Ngọn gió của sông Trường Giang thổi từ hướng Bắc tới, mang đến không khí dễ chịu cho cả thành phố. Rất nhiều người đã ngủ say, cũng không ít người mới bắt đầu cuộc sống.
19 Từ Tư Bạch đưa Bạch Cẩm Hi đến một nhà hàng đồ Tây ở trung tâm thành phố. Đã qua giờ ăn trưa nên khách không đông mấy. Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống đỉnh đầu như dòng suối, dưới chân là tấm thảm dày mềm mại, bầu không khí yên tĩnh và dễ chịu.
20 Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, từ từ dò tìm cái tên đó. Tìm ra rồi! Chàng thanh niên trên tấm ảnh ngoài hai mươi tuổi, có gương mặt sáng sủa, sống mũi cao. Dù trên ảnh chụp lưu niệm của lớp, ai nấy đều bé tý nhưng vẫn có thể nhìn ra, diện mạo của anh ta tương đối tuấn tú.