61 Hơn mười giờ đêm, Bạch Cẩm Hi xách mấy hộp đồ nướng, cùng Hàn Trầm đến cơ quan. Về chuyện cô mang đồ ăn đêm cho tổ Khiên Đen, Hàn Trầm không có ý kiến.
62 Hai người ăn tối ở ngoài, về khách sạn đã là hơn bảy giờ. Trước đó đầy tâm sự nhưng sau khi điều chỉnh tâm trạng, Cẩm Hi tạm thời gạt bỏ nỗi phiền muộn sang một bên.
63 Hai thanh niên không nghe ra ý tứ của anh, nhiệt tình mời hai người vào phòng. Đi qua tấm bình phong là tới một chiếc bàn ăn bằng gỗ sưa đủ ngồi mười người.
64 Trong quán bar, ba người đàn ông đều im lặng đối mặt nhau. Cuối cùng, Đại Vĩ mở miệng một các khó nhọc: “Trầm, nếu người cậu dẫn đến đây hôm nay mới là Tô Miên, vậy thì… hoặc là cậu bắt cô ta chịu tội trước pháp luật, hoặc là cậu để cô ta vĩnh viễn biến mất.
65 Sáng hôm sau. Nắng vàng rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, máy phun sương ở cửa sổ phun ra hơi nước mỏng, tất cả cho thấy một buổi sáng yên bình, đẹp đẽ. Vừa vào văn phòng, Tô Miên liền nhìn thấy một người ngồi ở chỗ của mình.
66 Xem đến đây, Tô Miên trầm tư trong giây lát. Hứa Nam Bách đứng dậy, chống hai tay xuống mặt abnf, mỉm cười hỏi cô, “Tiểu sư muội, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?”Tô Miên tựa người vào thành ghế, vươn vai cho đữ nhức mỏi, “Em mới xem hết tư liệu về vụ án chất nổ thôi.
67 “Ừ. ” Anh mở vài tấm ảnh khác, cũng phóng to lòng bàn tay, “Nhưng khi được đưa về nhà xác, vết đổ trong lòng bàn tay của nạn nhân đã tan biết. Bên pháp y không nhắc tới điều này trong báo cáo, chứng tỏ vết đỏ không phải do chất độc, cũng không phải bị thương.
68 Đây thật sự là một cảnh tượng khó hiểu. Nửa đêm nửa hôm, Lải Nhải xuất hiện ở văn phòng, miệng ngậm đèn pin, tay cầm dấu vân tay quý giá. Còn Hàn Trầm và Tô Miên nhìn chằm chằm anh ta, sắc mặt rất khó coi.
69 Bờ sông bùn lầy, cây cối rậm rạp, cảnh sát đã tỏa ra tìm kiếm nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện thi thể của Hứa Nam Bách. Có lẽ hắn đã bị rơi xuống dòng sông.
70 6 giờ 00 phút sáng. Thời tiết giá lạnh, Tô Miên kéo cổ áo, cùng mọi người dán mắt vào mấy chục màn hình giám sát trước mặt. Hôm nay là ngày hẹn của tổ chức sát thủ.
71 Trên quảng trường đìu hiu, Tô Miên đứng cạnh chữ cái “A”, trầm tư suy nghĩ. Bên ngoài sợi dây phong tỏa của cảnh sát, ở phía xa vẫn tụ tập rất đông người.
72 Bây giờ đã là buổi trưa. Nhà kho này thuộc về một trung tâm phân phối hàng hóa, ngoài cửa là phố xá náo nhiệt, đông người và xe qua lại. Khi ra khỏi nhà kho, Tô Miên nhìn thấy Hàn Trầm đứng một mình bên lề đường.
73 Lúc tỉnh lại, anh ta phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như hũ nút, giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Xung quanh rất lạnh, còn có mùi tanh tanh. Đây là đâu nhỉ? Anh ta ôm đầu, đứng dậy.
74 “Ánh trăng ư?” Tô Miên quan sát vầng trăng khuyết trên màn hình, “Lẽ nào căn cứ vào độ cong của ánh trăng có thể đoán ra là ngày nào trong tháng hay sao?”Hàn Trầm nheo mắt, thần sắc lãnh đạm, “Nói như em có tác dụng gì chứ? Căn cứ vào độ cao và độ cong của ánh trăng, có thể suy đoán ra mấy giờ của ngày nào?”Tô Miên sáng mắt, búng tay tách một cái, “Ừ nhỉ?” Trong lòng cô có chút xúc động.
75 Lại một đêm không ngủ. Gần như toàn bộ lực lượng cảnh sát trong thành phố được huy động, tuần tra trên mọi nẻo đường và xung quanh các tòa kiến trúc. Tổ Khiên Đen và đội hình sự cũng dốc toàn lực vào công tác phòng bị.
76 Tại sao? Tại sao bọn chúng lại ép mình lựa chọn. Mục đích của chúng là gì?Ý nghĩ này vụt qua não bộ, Tô Miên ngẩng đầu, dõi mắt lên bầu trời. Hàn Trầm vẫn phóng xe rất nhanh như thường lệ, còi hụ cảnh sát ở trên nóc rú ầm ĩ, khiến không ít người qua đường quay đầu nhìn.
77 “Cẩm Hi” Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên. Người đàn ông đứng ở cầu thang bên dưới, áo rách tả tơi, mặt mày nhem nhuốc, đang ngẩng đầu nhìn cô.
78 Một tuần sau, thời tiết đã chuyển sang đông, sắc trời u ám, cây cối trơ trọi, người đi lại trên đường phố mặc đồ kín mít, vội vội vàng vàng. Tô Miên diện áo khoác lông vũ màu đỏ tươi, đi đôi bốt cao cổ, tóc xõa ngang vai.
79 Nói đến đây, Tô Miên vô thức liếc Hàn Trầm. Trên thực tế, ở đây cũng có một người mang lại sự tổn thương to lớn về mặt tình cảm cho Tân Giai. Hàn Trầm đương nhiên hiểu ánh mắt của cô, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.
80 Hôm nay là một ngày mùa đông nắng vàng rực rỡ. Trên mặt sông, sương mù vẫn chưa tan hết. Trung tâm thương mại nằm gần bờ sông đã hết sức náo nhiệt. Tiểu Nhã đang lau cửa sổ ở một căn phòng nào đó trong khách sạn Thế Kỷ Bán Đảo.