1 Story 1“Nhanh lên! Cả lớp đang chờ em đây này!!!” – Tiếng thầy giáo thể dục quát to. Hoa thở hổn hển, cố gắng chạy đến nơi. Ôi trời ơi chết mệt mất! Nhưng nếu không chạy đến nơi thầy thể dục cũng giết chết nó thì biết sống kiểu gì kia chứ?3 phút 58 giây! Kết quả kiểm tra chạy tiếp sức của Hoa làm nó đau đớn.
2 “…Có thể, ký ức của anh đã hoàn toàn đánh mất emNhưng cho dù thời gian trôi quaAnh vẫn là con người của ngày xưa em đã nhớVẫn ước mơ ấy, vẫn niềm tin ấyAnh không biết, nhưng chỉ em mới biết bí mật của anh…”Story 1:“Ký ức của con người giống như một chùm hoa được tạo nên bởi rất nhiều bông hoa, chùm hoa đó rất đẹp và nếu được chăm sóc kỹ lưỡng thì sẽ tồn tại mãi.
3 “Cuối cùng em đã nhìn thấy anh vuiDù rằng nụ cười ấy chưa có thể quay trở lạiNhưng ánh mắt anh đã nói rõCon tim anh đã biết yêu, đã biết hạnh phúcCám ơn anh đã cho em thấy niềm vui của anhCám ơn anh đã cho em biết thế nào là thành côngBởi khi anh vui, anh luôn thành công mà!Em cũng hạnh phúc khi thấy anh như thếNhưng có một điều anh không dành cho emĐó chính là…TÌNH YÊU CỦA ANH”Story 1:Đang ngẩn ngơ ngắm cảnh xung quanh của lớp thể thao, Hoa giật bắn mình khi thấy có tiếng hỏi.
4 …”Kiều Nga, với anh em là người tốt nhất, anh luôn có em trong trái tim mình, tình cảm của anh với em là thật lòng. Anh sẽ chẳng bao giờ trách em, cũng sẽ không coi em có lỗi gì cả, thế nhưng điều em muốn anh không làm được.
5 Có thể mảng ký ức ấy rất khó hoặc thậm chí không thể trở lại, thế nhưng mãi mãi có một con đường luôn mở ra đón chào ký ức đó, để biết đâu một ngày kia, ký ức sẽ tìm lại được đường về, tìm lại được tình yêu, tìm lại được ước mơ, tìm lại được những gì mà mình đã đánh mất trong suốt một thời gian đã trôi đi quá nhiều…Trích:“Sao vậy? Có thế cũng không nói à?”“Không nói! Em tưởng là nói được câu đó dễ lắm à?”“À em biết rồi, có phải lúc đó anh nói Anh yêu em không hả?” – Vân Hoa lè lưỡi trêu.
6 TRÍCH ĐOẠN:Anh bám tay vào đá núi, mỗi lần bám là đá núi đó lại thấm những giọt máu. Một vùng dãy núi quá hiểm trở đã khiến cho anh đau đớn đến tột cùng, máu chảy thương tích hết mình mẩy, nhưng cái đau đó có là gì không so với nỗi đau khổ và sự giận dữ của anh? Anh giận ai? Giận chính bản thân mình, tất cả đều tại anh! Anh không muốn mất cô, thà bị ngã từ trên núi cao xuống còn hơn là mất đi tình yêu duy nhất mà anh đã yêu.
7 TRÍCH ĐOẠN“…Chắc hẳn tất cả chúng ta đều biết ước mơ là gì và ai cũng có muốn có được ước mơ để làm được nhiều điều tuyệt vời, nhưng ước mơ không phải là muốn mà có được, nó đến với chúng ta rất tình cờ chứ không phải là một kế hoạch sắp xếp từ trước.
8 “Oh, he’s very handsome!!!”“Yes, looks like I love him!!!”“Me too!”Hai chàng trai ngồi trong phòng cười:“Hoàng Duy, anh đúng là có sức hút, đến con gái nước ngoài cũng theo anh như điếu đổ, bớt đẹp trai đi tí nhé.
9 “Nào chạy đi, sắp đến đích rồi!”Cậu học sinh gầy gò thấp bé thở hồng hộc cố gắng chạy về phía đích. Chân cậu đã bầm dập vì vừa bị ngã lúc chạy, tưởng rằng đã không muốn chạy nữa nhưng thầy giáo và các bạn đều cổ vũ nồng nhiệt, cậu bé cố gắng chạy về phía đích.