81 “Cái gì? Xem biểu diễn ư?” Tần Văn Lang ngồi trong xe chỉ huy, nghe cấp dưới báo cáo. Anh ta lại một lần nữa bất ngờ khi nhóm sát thủ “ra bài” theo lẽ thường tình.
82 “Màn thứ hai: Bàn tròn đen tối. ”Trên sân khấu, ánh sáng được điều chỉnh tối đi, CEO Hà Á Nghiêu, kiến trúc sư Quý Tử Trường và chủ thầu trung niên bụng phệ Trương Phúc Thái ngồi quanh một chiếc bàn tròn thô sơ.
83 Sau khi rời khỏi nơi đó, năm người tiếp tục đi vào sâu hơn trong trung tâm thương mại. Đã mười lăm phút trôi qua. Vừa đi được mấy mét, Hàn Trầm, Tô Miên và Từ Tư Bạch đồng thời dừng bước.
84 Tàu điện ngầm lao nhanh trong đường hầm tối om. Khoang tàu rất yên tĩnh, đầu người nhấp nhô. Lải Nhải mở to mắt nhìn Mặt Lạnh: “Không phải đấy chứ? Anh biết rõ con tàu này có vấn đề mà vẫn lên…” Anh ta không nói hết câu, bởi chợt hiểu ra tại sao Mặt Lạnh lại có quyết định như vậy.
85 Trong nhà ga tàu điện ngầm, hai con tàu chạy lướt qua nhau. Bởi vì khoảng cách rất gần và tốc độ quá nhanh, mọi người trên tàu đều la hét thất thanh. Lải Nhải toát mồ hôi lạnh, dõi mắt về phía đường hầm lại trở nên thông thoáng phía trước.
86 Tô Miên từng tưởng tượng ra cảnh mình gặp lại S. Nhưng khi thời khắc này đến, hóa ra trong lòng không phải cảm giác căm hận hay chán ghét mà là nỗi bi thương và tĩnh lặng.
87 Mặc dù không còn nhớ mọi chuyện xảy ra năm xưa nhưng Tô Miên không ngờ Hàn Trầm là người duy nhất mà S buộc phải thừa nhận chịu thua; hóa ra cô và anh chỉ cách chiến thắng có một bước.
88 Ba người yên lặng nhìn nhau. R là người phản ứng đầu tiên, hắn giơ tay che mắt rồi lại bỏ xuống. Sau đó, hắn hít một hơi, đi đến bên Từ Tư Bạch. “S, hoan nghênh anh trở về.
89 Lúc tỉnh lại, Tô Miên phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt ra đằng sau, không thể động đậy. Từ Tư Bạch đã biến mất, chỉ có R ngồi ở sofa lặng lẽ hút thuốc.
90 Lúc tỉnh lại, Lải Nhải nhìn thấy ánh lửa ở xung quanh và mùi khói nồng nặc. Anh ta ho khan hai tiếng, đẩy mảnh vụn của chiếc ghế trên người mình rồi ngồi dậy.
91 [1] Trang sinh hiểu mộng kể câu chuyện Trang Tử một hôm nằm mơ thấy mình hóa thành bướm. Lúc tỉnh dậy, ông phát hiện mình vẫn là Trang Tử. Ông không rõ mình mơ thấy Trang Tử làm bướm hay bướm làm Trang Tử.
92 Ngày mùa thu, bầu trời trong xanh. Người của đội hình sự tập trung ở phòng hội nghị. Sắp đến giờ họp, đám đàn ông đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu lãnh đạo và… Tô Miên.
93 Tô Miên đứng yên tại chỗ, trong lòng có chút chấn động. Cô biết suy doán của mình không sai. Thầy trò ngành Tâm lý tội phạm bọn cô mỗi lần trợ giúp phá án đều xuất hiện rất oai phong.
94 Trên nóc nhà, Tô Miên mặc bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, đi men theo sân thượng. Đến rìa tường, cô lập tức nhảy xuống từ độ cao ba mét, tiếp tục chạy về phía trước.
95 Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Tô Miên mang món quà đến Sở Công an. Hàn Trầm gần đây rất bận, cô không tiện làm phiền nên vào một quán café rồi thử gọi điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy.
96 Tô Miên lặng thinh. Thật ra, đến quán café làm thêm để quan sát thiên hạ là một việc làm nghiêm túc. Quán café này nằm ở khu trung tâm, hằng ngày có rất đông người qua lại.
97 [1] “Ngủ say” âm Hán Việt là “Trầm Miên”, ghép tên hai nhân vật chính. “Ngày 18 tháng 4. Thứ Bảy, thời tiết u ám. Kế hoạch của tôi tiến triển rất thuận lợi.
98 Dưới ánh đèn tối mờ mờ, Tô Miên chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương xa lạ đang từ từ bủa vây. Khi hắn chạm vào môi cô, Tô Miên liền nghiêng đầu tránh né rồi dùng sức đẩy người hắn.
99 Từ khi Hàn Trầm và Tô Miên công khai chuyện tình cảm, nhân vật “kim cương vương lão ngũ”[1] nổi bật nhất hệ thống công kiếm pháp[2] của thành phố Lam không còn là đối tượng thu hút sự chú ý của phái nữ.
100 Tô Miên, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện hết sức hưng phấn. Những cô gái trẻ xung quanh cũng dõi mắt về bên này. Mặt Lạnh hơi nhíu mày, chẳng để ý đến anh chàng cảnh sát không biết trời cao đất dày dám thách thức mình.