1 Trời vừa hửng sáng, những ngọn núi vẫn còn lặng lẽ chìm trong màn sương, trên đỉnh núi nào đó vọng lại tiếng chuông trầm đục. Tiếng chuông cứ chậm rãi vượt qua ngọn núi vang vọng đến nơi xa, tiếng chuông này tiếp nối tiếng chuông kia khiến cho cả dãy núi vốn đang say ngủ trong tĩnh lặng bỗng dưng bừng tỉnh, những chú chim thức dậy sớm không ngừng ríu rít gọi nhau, đến những giọt sương trên lá biếc cũng trở nên sống động hơn.
2 Khu hoa viên Kim Đỉnh là một trong những khu đô thị tốt nhất ở thành phố S, giá nhà đắt đến mức làm cho người dân bình thường phải quỳ khóc, đã thế, diện tích phòng nhỏ nhất là từ 140 mét vuông trở lên.
3 Quán Cơm Chay là một chuỗi nhà hàng cao cấp, cũng là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất cả trong và ngoài nước, nó không có tên riêng. Trên tấm biển cổ xưa chỉ đề có ba chữ Quán Cơm Chay!
Tuy chỉ là đồ chay nhưng nó lại đậm đà màu sắc và hương vị có thể khiến người ta đã ăn là chỉ muốn ăn mãi.
4 Người cha ngốc đã qua cơn đói nên chỉ tùy tiện ăn hai miếng, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi. Tiểu Đầu Trọc lưu luyến nhìn chỗ thức ăn còn thừa lại trên bàn, liếm môi, cô bé không quá chú trọng mùi vị thức ăn nhưng vẫn bị chinh phục bởi đống cao lương mỹ vị kia, “Ba ơi, đồ ăn thừa phải làm sao bây giờ ạ?”
Bạch Hi Cảnh: “.
5 Những câu nói đầy lo lắng “Mất mạng rồi”, “Chảy nhiều máu quá”, “Cháu bé” cứ văng vẳng trong đầu Bạch Hi Cảnh, anh ngẩn ngơ lao vào đám đông, rồi cất tiếng gọi lớn, “Tịnh Trần! Tịnh Trần!”
Một vài người bị anh va vào, vội vã tránh đường, “Nhanh, nhanh, ba của đứa nhỏ tới rồi!”
Bạch Hi Cảnh khổ sở chen chúc trong đám đông, tim đập nhanh đến nỗi hoa mắt chóng mặt.
6 Xe cứu thương đến rất nhanh, nhân viên y tế khẩn trương đặt người bị thương lên xe. Bé gái yên lặng nằm lên cáng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên người Tiểu Đầu Trọc.
7 Cuộc sống ở chùa tuy vất vả nhưng rất có quy luật, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tiểu Tịnh Trần giống với những hòa thượng khác. Mỗi ngày thức dậy vào cuối giờ Dần, các hoà thượng lớn tuổi hơn sẽ tụng kinh sáng trong điện chính, các hòa thượng trẻ tuổi sẽ mang thùng nước xuống khe suối dưới núi lấy nước để rèn luyện tâm trí.
8 Ông lão ngạc nhiên: “Cháu đã từng học rồi sao?”
Bé con lắc đầu, “Vừa rồi mới thấy mọi người đánh ạ, có điều kiểu đánh nhẹ nhàng đó hình như chẳng có tác dụng gì.
9 Tên béo kéo cô bé tới chỗ mọi người đang đứng rồi nói: “Lát nữa tao chuyền bóng cho mày, mày nhất định phải tận dụng mọi khả năng ghi điểm, biết chưa?”
Tịnh Trần nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu.
10 SSau khi dùng xong bữa sáng, mười thiếu niên lần lượt rời đi. Hôm nay là ngày bắt đầu của kì nghỉ đông, vốn dĩ phải là thời gian nhàn nhã nhất của học sinh, nhưng cha mẹ lại quá kì vọng vào tương lai thành công của chúng nên tiếp tục đăng kí cho con mình học hết lớp này đến lớp kia.
11 Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng, Tiểu Tịnh Trần vẫnthức dậy đúng giờ, sau đó mơ màng phát hiện bản thân lại bị cha ôm chặt trong lòng. Cô bé thở dài nặng nề như người lớn, dùng ánh mắt lo lắng như người mẹ già nhìn Bạch Hi Cảnh đang ngủ say như chết, không ngờ ba lại sợ bóng tối đến mức độ này.
12 Tiểu Tịnh Trần về đến nhà, quệt mồm ngồi ngẩn người trên ghế sô pha. Bạch Hi Cảnh vừa mới ngủ dậy, đi từ phòng rửa mặt ra, trong miệng vẫn còn rất nhiều bọt kem đánh răng nên giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Con làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần u oán liếc nhìn cha ngốc nhà mình, “Ba ơi, tại sao chúng ta lại mang họ Bạch?”
Cha ngốc ngây người một lát, nói: “Bởi vì ba của ba họ Bạch.
13 “Ba ăn no rồi, còn lại hai cái. . . ” Chi bằng chúng ta nghỉ một lát rồi ăn tiếp?
Chẳng đợi anh nói xong, Tiểu Tịnh Trần mỗi tay cầm lấy một cái bánh bao, mỗi cái cắn hai miếng, cắn bốn miếng là ăn hết sạch, sau đó liếm miệng, vô tội nhìn người cha ngốc.
14 TThời gian: Một giờ chiều.
Địa điểm: Tòa nhà Trác Định trung tâm kinh tế thành phố S
Nhân vật: Người cha ngốc Bạch Hi Cảnh và “cậu con trai” ngoan Bạch Tịnh Trần
Ăn trưa xong, Bạch Hi Cảnh lấy lí do là con trai ngoan không thể không biết nơi làm việc của ba nên xách Tiểu Tịnh Trần đang chuẩn bị ngủ trưa ra xe lái thẳng đến tòa nhà Trác Định.
15 Tập đoàn Khoa học kỹ thuật Hi Cảnh chiếm toàn bộ tòa nhà chính của Trác Định, hai tòa nhà phụ thì gồm gần trăm công ty lớn nhỏ, nhân viên tổng cộng lên đến vài nghìn người, là một tập thể tiêu tốn không ít.
16 Bạch Hào Sơn lẳng lặng theo sau Tiểu Tịnh Trần, đừng nói là mục tiêu bị theo dõi, đến ngay cả người đi đường cũng không có mấy người chú ý đến mỹ nam anh tuấn này.
17 Bám theo Tiểu Tịnh Trần đến câu lạc bộ Internet, Bạch Hào Sơn thoáng do dự, tiệm net đối với một đứa trẻ năm tuổi rưỡi mà nói thì không phải là một nơi tốt đẹp gì, có lẽ anh ta nên gọi điện thoại bảo Lão Đại mau đến đón người.
18 Ý nghĩa sâu sắc của “Em bé Hồ Lô” thì Tiểu Tịnh Trần chưa xem tivi bao giờ nên sẽ không thể hiểu được. Tuy rằng nói khắp nơi đều có Phật nhưng lại chưa từng nghe nói đến từ trong quả hồ lô có thể chui ra một đứa bé.
19 Bạch Hi Cảnh ngồi trên mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của Tiểu Tịnh Trần, lặng lẽ nhìn bé, trông bé thật yên tĩnh, giống như đang ngủ say vậy, anh không kìm được thở phảo nhẹ nhõm.
20 Trong khi Bạch Hi Cảnh đang tự kiểm điểm và chán ghét bản thân thì chiếc điện thoại di động trong túi áo đổ chuông rất không đúng thời điểm. Bạch Hi Cảnh hơi sững ra, lúc này, người của công ty tuyệt đối không dám to gan gọi điện thoại đến quấy rầy thời gian ấm áp bên con trai của anh, cho dù là Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng không dám làm phiền anh.