1 Giáng Vân
Giữa bầu trời, mây đen như mực, tầng tầng lớp lớp dày nặng như sắt. Đất trời hoán đổi, âm dương đảo điên, khó phân trong đục. Sinh khí xung quanh bị đè nén biến thành bức bối u ám.
2 Trên Thập Châu này, bốn mùa như xuân. Một ngày, một năm, trăm năm, ngàn năm. . . Thời gian trôi qua, tất cả đều vô nghĩa. Bất kể lúc nào hắn mở mắt, thì đều nhìn thấy trời xanh nước trong, mây tía khói trắng.
3 Mấy hôm sau, Phổ Sát vẫn như mọi ngày, đánh cờ một mình. Rồi sau đó, hắn thong thả đi dạo, quay về bờ hồ làm một giấc. Còn chưa đi được mấy bước, đã thấy Giáng Vân hùng hùng hổ hổ đi về hướng bắc.
4 Phổ Sát nhìn đám thủy tộc dưới nước đang dần dần hóa ra hình người, ngón cái bên tay phải bấm lên ngón áp út, thi triển Thanh Linh Quyết. Trong sát na, vô số ánh sáng từ trong người đám thủy tộc kia bắn ra, hình dạng con người của chúng biến mất, trở lại hình thú.
5 Quảng Chiêu lẳng lặng nhìn nơi tiếng nói truyền đến, chỉ thấy một con Long Ngư rất lớn đang lắc lư, những ánh hào quang đầy màu sắc không ngừng tràn ra từ trên người nó.
6 Từ hôm ấy, Giáng Vân cứ ngồi bên bờ hồ của Phượng Lân châu, ôm đầu gối nhìn mặt hồ ngẩn ngơ. Thời gian đã qua bao lâu, nàng chẳng hề hay biết, nàng cứ nhìn như vậy.
7 Vào tháng chạp, vạn vật đều xác xơ tiêu điều, tuyết đổ xuống dày đặc như bông, phủ khắp mặt đất. Tuyết rơi không một tiếng động, vùi lấp âm thanh của vạn vật.
8 Chử Nhuận Sinh dắt ngựa vào chuồng rồi cho ăn, sau đó tươi cười mà đi vào trong nhà, hắn nhìn nhìn mọi người, hỏi một câu: “Hơ? Vị cô nương kia không vào à?”
Có người trong phòng bật cười, “Cô nương? Cô nương nào thế? Nhuận Sinh, cậu thèm đàn bà thèm đến điên rồi! Ha ha ha….
9 Chử Nhuận Sinh theo đứa bé kia chạy hết vài dặm đường, cũng cảm thấy kỳ lạ. Chỗ này gần đường lớn, hắn đã đi qua mấy chục lần, rất quen thuộc, nhưng bây giờ thì hắn lại chẳng thế biết mình đang đứng ở đâu.
10 “Hà, Thải, Lăng. ”
Chử Nhuận Sinh nhìn nhìn cô gái khoác tấm lụa màu trên tay, liền hiểu gật gật đầu, nói: “Tiên nữ tỷ tỷ đúng thật là người đẹp, tên cũng đẹp.
11 Khi Nhuận Sinh tỉnh dậy liền nhận ra mình đang nằm trên giường ở nhà. Tấm chăn bông nặng nề trên người làm cho hắn cảm thấy khó thở. Hắn từ từ ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ, qua một lúc mới bừng tỉnh hiểu ra: “Hay là mình năm mơ!”
Hắn vừa nói xong, một tiếng quát chói tai vang lên, “Đương nhiên là ngươi năm mơ rồi!” Dịch trưởng đứng ở cửa, trên tay bê một chậu nước ấm, lông mày cau lại.
12 Giáng Vân ôm đầu gối, khóc nức nở.
Kim Luân trên cổ tay lóe lên ánh lửa, hóa thành hình người, cả giận nói: “Cún đần, rốt cuộc là ngươi nói linh tinh cái gì thế hả!”
Giáng Vân từ từ ngẩng đầu, im lặng thật lâu, rồi hơi cúi xuống nói: “Ta không biết phải làm cái gì bây giờ nữa…”
“Cái gì mà không biết? Biến thành hình dáng địa tiên kia rồi khuyên chủ nhân tu tiên, chuyện đơn giản như vậy mà ngươi cũng không làm được, yêu thú mà sao ngu thế cơ chứ!” Huyễn Hỏa Kim Luân vẫn điên tiết như thế.
13 Chử Nhuận Sinh lần theo dấu chân ngựa trên mặt đất đuổi theo khoảng chừng hai khắc, gió tuyết bắt đầu lớn dần, ùn ùn kéo tới, làm mất luôn dấu vết trên đất, không phân biệt nổi.
14 Lại nói, Giáng Vân và Kim Luân tìm kiếm mấy ngày, vẫn không thấy tăm tích của Quảng Chiêu. Trong thiên hạ này người có được cương khí tinh thuần cũng không nhiều, nhưng những người bọn họ tìm được tất cả đều là Địa Tiên, nên chẳng dùng đến “Thất diệu chiêu minh kính” thì cũng biết là tìm nhầm người.
15 Đêm đó, gió bấc thét gào, lạnh thấu xương. Mãi đến hừng đông gió tuyết vẫn còn rơi. Thời tiết thế này, bóng dáng động vật còn không có chứ đừng nói đến người qua đường.
16 Lại nói, Kim Luân đã thu được tam hồn của Nhuận Sinh, nhưng muốn an mệnh cố hồn còn phải có Phản Hồn Hương của Tụ Quật Châu ở Tây Hải. Đối với Giáng Vân, đường đến Tụ Quật Châu đã quá quen thuộc.
17 Trì Huyền lẳng lặng đứng yên, không tránh không né, thậm chí không rút kiếm. Y cứ đứng như vậy, giống như đám chó núi hung mãnh kia chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua núi.
18 Chử Nhuận Sinh từng nghe nói rằng, khi người ta chết, sẽ nhìn thấy tất cả những sự việc đã xảy ra trong đời ùa về như đèn kéo quân. Nhưng mà hắn lại đang ở trong một mảnh hỗn độn, không phân được phương hướng, cũng chẳng rõ rộng hẹp, chưa nói đến những cảnh tượng lúc còn sống, ngay cả một tia sáng cũng chẳng thấy.
19 Chử Nhuận Sinh bị đám đệ tử của Thượng Thanh Phái bắt theo, chạy cả một ngày đường, sau cùng cũng đến Mao Sơn. Mùa đông tháng chạp, tuyết phủ trắng cả đỉnh núi, trong veo lóng lánh, tỏa ra hàng vạn ánh hào quang, thiêng liêng phi phàm.
20 Sau khi vào Thượng Thanh phái, Nhuận Sinh và thiếu niên kia được sắp xếp ở sương phòng để dưỡng thương. Thượng Thanh phái không thiếu lương y, thương thế của Nhuận Sinh đã sớm không còn trở ngại, nhưng thiếu niên kia vẫn mê man như cũ.