1 Hoa đăng bên bờ sông Tần Hoài so với nơi khác sáng hơn rất nhiều, không vì lý do gì cả, chỉ là trên những lá cờ phướn đầy màu sắc phấp phới giữa hoàng hôn kia viết những cái tên đầy vẻ phong lưu mê người.
2 “Đã lâu không gặp, Mặc Trần. ” Dưới bóng đêm, thiếu niên một thân áo trắng đứng trong gió, dáng người mảnh khảnh như hoa cúc, một đôi con ngươi xám bạc lạnh lùng trong trẻo lại lấp lánh như giọt sương trên đoá mai.
3 (Hoa rơi trong mộng)
Trong mộng của hắn luôn có tuyết rơi không dứt, từng điểm từng điểm màu trắng ấy chính là hồn phách bất tử, như thân anh đào xám bạc bất diệt, dù cho đến khoảnh khắc điêu tàn vẫn thanh cao như thế.
4 “Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn, Nại Hà kiều tiền khả nại hà?” (Bỉ Ngạn hoa nở ở bờ bên kia, trước cầu Nại Hà nhưng không biết làm thế nào?) Thanh âm của Mặc Trần nhẹ nhàng ngâm xướng câu thơ xưa, đánh tan sự tĩnh mịch của đêm khuya.
5 “Y chết? Sau đó thì sao?” Câu hỏi của Liễm xao tỉnh Mặc Trần đang trầm tư.
“Sau đó… ta xuống hạ giới tìm y. ” Quay đầu lại cười khẽ, dung nhan tuyệt sắc tĩnh lặng mà ưu nhã, không gợn chút sóng.
6 Nguyên tiêu mặc dù đã qua, trên đình nghỉ mát bên sông Tần Hoài vẫn treo đèn màu, mái cong lan can màu đỏ, thấp thoáng đăng hoả lưu ly, dọc theo hai bờ sông, hà phòng tinh xảo hoa lệ mạ vàng tô bạc, rường cột chạm trổ, màn che thêu hoa thật dài từ trên cổng vòm rủ xuống đất, hoa hồng đỏ, quả trám đen, khói sông xanh lục, cà hoa tím, thiển bụi, minh hoàng, hổ phách… Trang phẫn ra một thế giới như cẩm như tranh.
7 (Vào lúc trăng sáng)
Nói đến cũng thật là khoa trương, ba người lên đường, cư nhiên mướn một con thuyền lớn như vậy. Đều là Vô Tâm nháo phải đi theo, còn ầm ĩ nói khó được một lần đi kinh thành, nếu ven đường không du ngoạn một phen thì rất đáng tiếc.
8 (Chỉ còn lại hoa sen tàn nghe tiếng mưa rơi)
Long Cửu Huyền lúc hoàng hôn đi vào phố Long Môn nổi danh nhất Kim Lăng, khi đó, mỗi một gian thanh lâu hắn đi qua, từ hoa khôi nhất tiếu thiên kim (một nụ cười đáng giá nghìn vàng) đến nha hoàn dâng nước bưng trà, đều nhịn không được từ cửa sổ điêu hoa (chạm trổ hoa văn) nhìn hắn vài lần.
9 Mưa xối xả, mưa như trút nước.
Trên sơn đạo lầy lội, một con ngựa phi như bay giữa màn mưa đang trút xuống, nước mưa đập mạnh đến mức người không mở mắt được, thế mưa cuồng liệt như mang theo áp lực vô hình, ý đồ đem nhân sinh trong lúc đó áp đổ.
10 (Nước chảy cá bơi cả hai cùng quên nhau)
Trong phòng tràn ngập dược hương nhàn nhạt, Cửu Huyền nằm yên trên giường, sắc mặt vẫn như trước tái nhợt. Cửa sổ bốn phía đóng kín không kẽ hở, sợ nửa đêm gió sông thổi vào, sẽ làm cho người bệnh chết cóng.
11 (nhìn phủi tay, vá vết nứt của trời)
Phương xa, từ trong tầng mây lộ ra ánh mặt trời màu vàng nhạt, nhanh chóng nhuộm đỏ biển mây xung quanh.
Trời đã sáng.
12 (Chỉ sợ đêm khuya hoa đã ngủ)
Trời tảng sáng, khi Nguyệt Chiêu tỉnh lại thì nhìn thấy Chức Cẩm đang nằm trong cánh tay của hắn mở to mắt, lẳng lặng nhìn bình minh trắng xóa phía trước.
13 (Quay đầu trở về nơi hiu quạnh)
—— mộng vỡ tan, ai tỉnh lại trong tuyệt vọng?
“Xoảng…”
Bình ngọc trong tay thiên đế rớt xuống đất tan tành, cam tuyền tiên lộ đổ đầy đất, bên cạnh màu xanh biếc óng ánh là một gốc lan tiên tư quốc sắc.
14 Đinh đương, đinh đương, đinh đương…
Chuông gió trên thuyền hoa bỗng nhiên kêu vang, Long đế đang ngẩn ngơ thất thần trước cửa sổ cả kinh, đúng lúc một luồng gió mát xuyên qua cửa sổ, lướt qua mặt mát lạnh.
15 Hoàng Tuyền quốc và nhân gian kỳ thật chỉ cách nhau nhược thủy tam thiên và một cây cầu Nại Hà.
Nhược thủy kịch độc, như một hàng rào tự nhiên chặt chẽ bao quanh Hoàng Tuyền quốc, người muốn vào Hoàng Tuyền chỉ có thể thông qua cầu Nại Hà.
16 (Trở về, không mưa gió cũng không quang)
Như giật mình từ một hồi đại mộng, lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên Long đế nhìn là thiên đỉnh trong suốt của Thủy Tinh Cung, phía trên có sóng nước màu lam nhạt dập dềnh, ngẫu nhiên có vài con cá màu sắc sặc sỡ rượt đuổi nhau chạy ngang qua.
17 Hoàng Tuyền và nhân giới cách nhau một con sông, trên sông có chiếc cầu, tên là Nại Hà.
Nhược thủy tam thiên, tháng tháng năm năm chảy dưới chân cầu, tranh thủ sớm chiều.
18 Phù Dung Thành giữa một mảnh nắng sớm màu hoa hồng từ từ tỉnh dậy, bảy mươi hai đạo thủy mạch ngang dọc tung hoành xuyên suốt toàn bộ thành quách, tiếng nước chảy đinh đinh đông đông như tiếng đàn tranh vờn quanh tòa xuân thành.
19 “A Chức…”
“Hở?”
“Có thể đổi dạng bồi thường khác không…” Giọng nói thanh liệt đã quen ra lệnh giờ phút này lại mang theo một tia run run.
“Liên, hồi trước ngươi đã đáp ứng ta điều gì? Chẳng lẽ bây giờ muốn nuốt lời?”
“Không, không phải, ta…” Đối phương vội vàng giải thích, gần như trướng đỏ cả mặt, “Chỉ là đường đường là thủy tộc chi vương, bộ dạng này bộ dạng này…”
“Bộ dạng này có gì không ổn?” Thanh âm ôn hòa như gió mát lướt qua khóm hoa lại mang theo ý chí khó có thể kháng cự, “Ta cảm thấy rất là mát lòng đẹp dạ nha, huống hồ ta không nói, ai còn nhận ra được ngươi là Cửu huyền Long đế đây.
20 ── chúng ta đánh cuộc đi, thế nào?
── sau khi sống lại, nếu y còn có thể nhớ rõ ngươi thì ta sẽ đem y trả lại cho ngươi còn nếu y không nhớ thì ngươi sẽ lưu lại nơi này trọn đời trọn kiếp…
Nghe vậy, nam tử hắc y mực phát khe khẽ cười, tiếu dung tĩnh lặng phản chiếu một mảnh hỏa sắc ngoài cửa sổ, tịch mịch như tuyết.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50