1 Chương 1: ngày 20 tháng 3năm 1995 Một vị phu nhân dẫn theo cô con gái đang mang thai đi tớitrước mặt Thượng tướng Lục quân Hình Phục Quốc thì ông liền hiểu rõ, ông biếtrằng không thể quản được đứa con trai ngang bướng của mình.
2 Chương 3 Ông bà hay nói, mọi việc phải có kiatính hai mặt. Kể từ Hình Khải biết quyền đạo, đánh nhau nhiều càng thêm nghiện,một người quật ngã ba người không thành vấn đề, chỉ là đả thương đối phương thìchiếm đa số, đánh tàn phế thì không có.
3 Chương 4: ngày 15 tháng 7 năm1996 Mộtquả bóng từ đâu bay tới ban công lầu haibiệt thự Cao Kiều, chủ yếu là gây sự chú ý tới Hình Khải. "Hình Khải, xuống chơi bóng đi!" "Không đi, tớ đi xem sách đây.
4 CHAP 5 Có chút ngạc nhiên khi lại gặp tên đó ở đây, nhưng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi cắm cúi ăn tiếp dường như nó chưa bao giờ quen biết tên đó, ngay cả khăn tay hắn đưa cho nó, nó cũng bỏ lại khu rừng quyết không đụng đến chiếc khăn đó.
5 CHAP 6 Khuôn mặt nó vẫn vậy, không một chút thay đổi, bình thường đến mức ngạc nhiên khiến đám học sinh có đôi chút giật mình, giống như đằng sau cặp mắt kính màu đen ấy là cả một uy lực rõ ràng như đốt cháy cả không gian.
6 CHAP 7 Từ từ lết đôi chân đi ra ngoài, đầu nó choáng váng, mắt cũng không mở nổi, giờ nó chỉ muốn nằm ở đâu đó nghĩ một chút. Đám bạn nó bị tụi kia lôi đi đâu còn không rõ chỉ còn nó ở đó.
7 CHAP 8 Vừa bước vào lớp nó đã bị đám bạn nó hỏi han tới tấp khiến nó cũng phải chóng mặt theo. _ Này cậu có sao không??- Vy hỏi _ Không bị gì đó, có cần chụp X- quang không??- Như hỏi _ Hay là đưa cậu đi cấp cứu nhé??- Mi hỏi _ Từ từ, mình có bị gì đâu.
8 CHAP 9 Tại nhà họ Phan cũng đang xảy ra trận xung đột giữa 2 anh em sinh đôi _Tôi làm gì kệ tôi liên quan gì anh _ Mày không thấy làm vậy quá đáng hả??- Khương hét to _ Con nhỏ đó là gì của anh mà anh bênh cô ta chằm chặp thế- Vương cũng quát lại _ Thanh là học trò của tao, mày không đc làm khó thanh.
9 CHAP 10 Bị hắn lôi đi sòng sọc, nó không những khó chịu mà còn thấy rất tò mò nữa, chẳng biết hắn sẽ lôi nó đi đâu, nó chỉ biết cúi mặt đi theo hắn. Đến cuối dãy hành lang khu B , hắn đẩy nó vô tường rồi chống tay lên tường hỏi nó, vẻ mặt hắn trông dữ dằn vô cùng.
10 CHAP 11 Nó muốn chóng mặt vì nãy giờ bị Yến “tra tấn”, nó đã nói không có gì mà nhỏ Yến cứ đa nghi truy hỏi nó từ đầu đến giờ. _ Con quỷ cái, mày dám dụ dỗ anh Vương- Yến nghiến răng hỏi nó.
11 CHAP 12 2 tuần lặng lẽ trôi wa, bắt đầu từ cái ngày nó bị Yến đánh được Khương cứu thì mọi chuyện đều xảy ra rất đỗi bình thường, bình thường tới mức khiến nó phải đâm ra nghi ngờ.
12 CHAP 13 Không để ý j đến Vương nó bỏ đi một mạch lên lớp, vừa đi vừa ngáp dài nữa chắc tối wa nó lại không ngủ được, chưa kịp đặt chân vào lớp nó đã ngeh tiếng bàn cãi của nhóm nó.
13 CHAP 14 Đổ nước từ trên đầu Yến xuống, ánh mắt nó thờ ơ nhìn Yến như ko có chuyện j xảy ra, đám học sinh chỉ biết đứng chết trân khi chứng kiến cảnh vừa rồi của nó.
14 CHAP 15 Khương lấy tay lau jọt nước mặt của nó, mỉm cười dịu dàng _ Sao em lại khóc, tôi có làm j em đâu. Không hiểu sao trước mặt Khương nó lại mềm lòng đến thế, đánh nó mắng nó ntn bị xỉ nhục ra sao, nó tuyệt đối ko rơi nước mắt, vậy mà trước mặt Khương nó như cởi bỏ bản chất bên ngoài.
15 CHAP 16 Đôi mắt hắn cắm xoáy vào người nó rồi từ từ jãn ra, trên gương mặt đó xuất hiện nụ cười khinh khi vô cùng. Chẳng phải hắn cũng cúp như nó sao, không những zậy còn hiên ngang đi bên cạnh 2 cô gái nữa, vậy thì làm j mà hắn nhìn nó gê thế, trông cứ như nó đang vụng trộm với Khương zậy, nó chả hiểu j cũng nhìn lại hắn chằm chằm.
16 CHAP 17 Hắn đứng im lặng nghe nó nói, một chút cũng không phản kháng lại. Phải, nó nói đúng, nó không làm j hắn, không đụng chạm không **** mắng hắn cũng không đánh hắn, hà cớ j mà hắn phải gây lộn với nó ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, chẳng lẽ nó jống cô ấy đến nỗi hắn không chấp nhận có một khuôn mặt jống người hắn yêu như đúc.
17 CHAP 18 Đôi mắt thầm wần mệt mỏi của nó càng lúc càng hõm sâu lại không phải vì nó sợ đến nhà lão ja cũng không phải nó sợ người trong trường cũng không hẳn là vì ja đình, lý do khiến nó có đôi mắt gấu trúc ấy không ai xa lạ chính là Khương.
18 CHAP 19 Lão ja ngồi ở phía đầu chủ toạ và mỉm cười đôn hậu nhìn xuống dưới ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Mọi người cũng im lặng ngồi xuống, phía bên tay phải của lão ja là bà gì đang ngồi chiễm trệ trên đó đôi mắt tỏ ra uy quyền không ai bằng, dường như mọi thứ có thế bị thiêu rụi bởi cặp mắt của bà.
19 CHAP 20 Một tiếng trôi wa như ko có j xảy ra, nhiều con mắt lâu lâu lại liếc xuống phía dưới nó, gen tị có, ngưỡng mộ có và ghét cũng có nữa nhưng còn nó thì chả đá động j đến chuyện vừa xảy ra jống như mọi chuyện đang chỉ diễn ra trong chớp nhoáng kể từ lúc Vương vào lớp ngồi xổm trên bàn nó.
20 CHAP 21 2 tiếng trôi wa rồi, chân nó bắt đầu chịu không nổi , người như tê đi, hắn thì nằm đó ngủ ngon lành, không như nó nãy jờ ngồi im một chỗ canh cho hắn ngủ.