1 CanTo, ngày 28/ 12/2014.
Học sinh ưu tú Thiên Song Song 18 tuổi bước vào ngưỡng cửa Đại học.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đến trường. Thiên Song Song một thân nhỏ nhắn xinh xắn, tóc đuôi ngựa buộc cao, khuôn mặt xinh đẹp như hoa chóm nở, áo sơ mi trắng quần jeans mộc mạc, trang phục giản dị không làm ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng.
2 Đầu nàng đau nhức không thôi, một loạt ảnh lạ lẫm trôi vào não nàng, trí nhớ ai đó khiến nàng đau kịch liệt, đầu óc quay cuồng. Nàng cảm thấy thân hình nàng rất nhẹ, nhẹ tựa lông hồng, nàng được ai đó bế trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
3 Thiên Song Song mở mắt phát hiện xung quanh là một căn phòng, một chiếc giường đơn giản làm bằng cây và phía trên chính là thân thể nhỏ bé của nàng. Căn phòng làm bằng trúc đơn sơ mà xinh xắn, mang lại một sự tươi mát hòa hợp với thiên nhiên, trong phòng cũng không có bất kì sự trang trí nào, giữa phòng có độc một cái bàn và một ấm trà nhỏ nhắn, góc phòng có một cái tủ bằng cây cũ kĩ còn chưa được quét tước chứng tỏ nơi này chỉ mới được làm sạch một cách vội vàng.
4 Thiên Song Song luyện công xong Y Mục gia gia chỉ nàng chỗ tẩy rửa, lúc này nàng mới có thể chú ý xung quanh. Phong cảnh Thiên Sơn cốc đẹp không sao tả xiết, cây xanh nước biếc, non nước hữu tình, chim hót ríu rít, suối chảy róc rách, trăm hoa đua nở, thật là thiên đường không ai có thể phủ nhận, hiện đại khó ai mà tìm được.
5 7 năm sau, Thiên Song Song đến tuổi trăng rằm, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp không thôi, nàng một thân bạch y như tiên nữ hạ phàm, mái tóc đen nhánh như gỗ mun là nổi bật màu da trắng như tuyết.
6 "”Này tối nay không có qua mức này nha. ” Thiên Song Song lấy tay vạch ra một đường giữa tấm đệm ngăn cách hai người nằm, chỉ chỉ Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-”Hảo“.
7 -”Xin lỗi, Thượng Quan tiểu thư, lời bài hát này không phải cho ngươi. ” Hoa Trầm Hương ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Hoa Lệ, lạnh lùng nói. Mọi người ánh mắt dè bĩu Thượng Quan Hoa Lệ, nàng ta tức giận không thôi, hỏi lại Hoa Trầm Hương “Hoa Trầm Hương, ngươi dám giễu cợt ta, đừng hối hận, nếu hôm nay không chỉ ra chủ nhân lời bài hát ngươi đang nhắn đến, đừng trách ta nói với ca ca dẹp tiệm ngươi.
8 -”Thiên tiểu thư, hảo hay a. ” Liệt Lý không kiềm được cũng phải khen Thiên Song Song, hắn cũng rất thích vị tiểu thư này.
-”Song nhi, giỏi quá” Liệt Hỏa Vô Khuyết cũng khen, hắn phát hiện ngày càng thích nàng, hắn muốn nàng cùng hắn càng ngày càng gắn kết.
9 Hai người dùng cơm xong trở về phòng Liệt Hỏa Vô Khuyết uống trà nói chuyện phiếm, bỗng đâu bốn cái hắc y nhân nhanh như chớp điểm hai người huyệt đạo trực tiếp mang đi.
10 -”Ơ, chúng ta như thế nào ở phòng ta?” Thiên Song Song mở miệng chữ O kinh ngạc hỏi Liệt Hỏa Vô Khuyết.
-”Bí mật, ngươi chấp nhận làm nương tử ta, ta nói ngươi biết“.
11 Giờ Dậu, Thiên Song Song chờ Liệt Hỏa Vô Khuyết qua phòng nàng cùng nhau dùng thiện nhưng đợi hoài không thấy, nàng tức giận đá tung cửa phòng xông vào; đúng lúc thấy hắn đang nâng niu chính mình Tiểu Khuyết Khuyết, chỉ mặc đơn độc một cái áo trắng trung y.
12 Thiên Song Song ngủ không được, nàng đổi một thân hắc y, mũ trùm kín đầu đi ra ngoài, nàng đi đến hồ Uyên Ương nổi tiếng của kinh thành, nơi đây là nơi các cặp tình nhân đến ngắm cảnh, đèn lồng treo khắp nơi, ánh sáng lung linh huyền ảo, xung quanh những vật trang trí cũng được hắt ánh sáng dịu nhẹ hiện ra phong cảnh lung linh hữu tình, xinh đẹp không thôi, tuy vậy giữa đêm khuya nơi này rất hoang vắng, lạnh lẽo; gió từng đợt thổi qua tung bay áo nàng; Thiên Song Song không thấy lạnh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế gỗ.
13 -"Thiên tiểu thư, ngươi tỉnh?" Liệt Lý không biết đã đứng trước giường lúc nào, cười cười nhìn Thiên Song Song.
-"Song nhi, ngươi tỉnh?" Liệt Hỏa Vô Khuyết một thân lửa đỏ ngồi lười biếng uống trà; đạm đạm tươi cười.
14 -"Thiếu gia, chúng ta có cần phải giết nàng không?" Xa Xa luyến tiếc mỹ nhân không đành lòng thấy nàng chết, hắn là thương hoa tiếc ngọc.
-"Ta đã hứa, không thể nuốt lời.
15 "Ông chủ, ta có tiền, ta ra vốn, ông ra sức, chúng ta cùng nhau kinh doanh lại khách sạn được không?" Thiên Song Song đầu chợt lóe ý tưởng, liền lại nói với ông chủ khách sạn.
16 -"Tiểu thư, ta. . . ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi". Lãnh Phong xúc động không thôi, nàng là muốn bỏ hắn sao, hắn lúc đầu đúng là rất chán ghét nàng, nhưng mà hắn lại rất tưởng niệm nàng; hắn nhớ lúc nàng hát khi hắn thổi tiêu, hắn nhớ lúc nàng cùng hắn đi chung, hắn nhớ lúc nàng cứu người không màng tính mạng bản thân.
17 Thiên Song Song đi liền 5 canh giờ trở về khách sạn, phát hiện không thấy Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Liệt Lý đâu, nàng hơi lo lắng nhưng nghĩ hắn giận nàng nên rất có thể trở về nhà nên cũng yên tâm.
18 -"Tiểu cô nương, trời tối như thế này sao còn đi một mình, lại đây với bổn đại gia, đại gia chiếu cố". Một thân mập ú, giọng nói tràn đầy háo sắc vang lên.
19 -"Thiên tiểu thư, vương gia mời tiểu thư đến dùng điểm tâm". Tứ quản gia mời nàng ra ngoài, mặt không khỏi lộ ra mĩm cười hiền lành.
-"Ân. Thiên Song Song nhẹ nhàng đáp, kính lão đắc thọ, nàng cũng không phải một kẻ không hiểu biết.
20 -"Đứng lại, ngươi định đi đâu?" Đông Y Ly thấy nàng bỏ đi cảm thấy rất mất mát, hắn giận nàng dám rời bỏ hắn, không lẽ hắn tốt với nàng như vậy nàng còn không hiểu sao.