1
Edit: LuChan
“Lục Hoài Chinh –”
Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở nhất.
Lúc bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm.
2
Editor: LuChan
Triệu Đại Lâm nói ánh mắt của cô lúc đó có thể dùng từ thèm khát để hình dung, hết sức đói khát.
***
Triệu Đại Lâm lớn hơn Vu Hảo hai tuổi, năm nay đã ba mươi, là đàn chị học nghiên cứu của cô.
3
Edit: LuChan
Cả hai người đều là nhân vật rất bắt mắt, thế là nhanh chóng có người chỉ trỏ bàn tán, từ sau đó, Thượng Tinh không tìm cô đưa đồ nữa.
4
Edit: LuChan
“Tao động lòng cái gì chứ? Đâu phải mày không biết tao thích ai. ”
***
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh là đại hội thể thao, lớp năm với lớp tám không ai chịu đăng ký, thế nên cán bộ thể dục quyết định dùng bóc thăm để chọn, kết quả Vu Hảo xui xẻo bóc trúng.
5 Vẻ mặt đấy, một trăm phần trăm là kiểu đắc ý khi thành công trêu đùa người khác giống trước kia.
***
Lúc Vu Hảo và Triệu Đại Lâm ra khỏi đại sảnh thì nhìn thấy Lục Hoài Chinh với Lâm Sưởng, hai người đứng bên chiếc Audi trắng hút thuốc nói chuyện.
6 Editor: LuChan
“Vu Hảo nhìn vẻ mặt anh, chẳng hiểu sao lại có cảm giác đang trộm gạo của nhà người ta. ”
***
Buổi tọa đàm kết thúc lúc mười một giờ, Vu Hảo tắt laptop rồi cất bản thảo thuyết trình, chuẩn bị rời đi cùng giáo sư Hàn.
7 Editor: LuChan
“Tôi ở cái lúc bằng tuổi cậu bây giờ, thật sự là, da mặt còn dày hơn cả tường thành. ”
***
Lục Hoài Chinh chưa về ký túc xá vội, mà ngồi trên bãi cỏ ngậm cỏ đuôi chó nhìn về sân thao luyện.
8 Thứ màu đen mà Vu Hảo kẹp trong túi hồ sơ chính là USB mà giáo sư Hàn đã dùng trong buổi diễn thuyết hồi sáng. Trước khi Lục Hoài Chinh kéo đi thì đột nhiên Vu Hảo sực nhớ ra, lấy lại túi xách từ tay Lục Hoài Chinh, bước tới, cầm bằng hai ngón tay, nhìn về phía người canh gác nói: “Là cái này sao?”
Lính gác liếc nhìn Lục Hoài Chinh trước.
9 Hoàng hôn như nước, ráng chiều ửng đỏ hắt lên kính chắn gió, Vu Hảo cảm thấy hơi nóng, bất giác cô nhớ lại trong tiệc cưới mấy ngày trước vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Tống Tiểu Đào với Nguyên Tịnh ở nhà vệ sinh.
10 Editor: LuChan
Lục Hoài Chinh chính thức theo đuổi Vu Hảo là vào nửa sau học kỳ một năm lớp mười, khi đó là tháng mười một, tuần lễ nghệ thuật của Thập Bát Trung, thời tiết lại còn rất lạnh.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vu Hảo nhìn chăm chú một hồi, rồi bấm like.
12 Lý Dao Tân gặp Lục Hoài Chinh lần đầu là khi vẫn còn rất nhỏ, có lẽ anh đã không còn nhớ, lúc ấy anh xách súng bắn nước cùng mấy cậu bé rượt đuổi nhau trong ngõ, bất ngờ bắn ướt người cô, mấy cậu bé kia nhất quyết không chịu nói xin lỗi, chỉ có mỗi anh bước đến cười cười nói xin lỗi cô.
13 Ngoài khung cửa là ngào ngạt hương hoa, trong một thoáng yên tĩnh, Vu Hảo đang đợi giáo sư Hàn hỏi cô vì sao không đi, nhưng Hàn Chí Thâm đã kẹp ngay tập văn kiện vào dưới nách rồi sải bước chân vội vã đi ra cửa, không quay đầu mà chỉ khoát tay nói, “Không đi thì thôi, em ở nhà chuẩn bị tài liệu công tác cho ngày mai đi.
14 “Ngốc gì đấy?” Nói rồi anh lại bật cười, thấy Vu Hảo không nhúc nhích thì đưa tay huơ huơ trước mặt cô, cúi đầu tìm tầm mắt cô như muốn đọc cảm xúc trong đó.
15 Ngô Hòa Bình xấu hổ vô cùng, một tháng sau đó, hễ cứ thấy Vu Hảo là lại chạy đường vòng.
Tuy nói thế, nhưng dường như biện pháp của Vu Hảo đã có tác dụng, Ngô Hòa Bình không còn thấy sợ khi gặp Lục Hoài Chinh nữa, có lần được nghỉ còn ngứa ngáy muốn xin chơi game với Lục Hoài Chinh, kết quả bị Lục Hoài Chinh đè đầu xoa mạnh.
16 Trước kia quân đội không cho sử dụng điện thoại thông minh, đến năm ngoái mới có thông báo —— “cập nhật mạng internet”, nói cho phép sử dụng internet và điện thoại thông minh song sẽ bị quản lý thời gian.
17 Ngày gió ấm áp, mặt trời vàng rực chói mắt, cỏ non xanh biếc nảy nở trên mặt đất, một màu xanh ngát mượt mà, đong đưa trong gió thế mà vẫn yên.
Cách một tầng sáng mỏng, Thẩm Hi Nguyên nhận ra Lục Hoài Chinh trước.
18 Nghe thấy thế, Vu Hảo liếc mắt qua như có điều ngẫm nghĩ, đánh giá gương mặt gần trong gang tấc này.
Lục Hoài Chinh phản ứng nhanh hơn, đứng thẳng người, bối rối xoa chóp mũi, “Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy chứ.
19 Lục Hoài Chinh đậu xe ở ven hồ, mặt hồ được vầng trăng trên cao phủ một lớp sáng lấp lánh thật mỏng. Hai người chuyện trò một lúc, Vu Hảo ngẩng đầu, ánh trăng hắt lên trước kính chắn gió, đối mặt với đôi mắt sâu như đầm nước, trong tích tắc cô không thốt lên được lời nào.
20 Phùng Ngạn Chi xưa nay hành sự đều vô cùng mạnh mẽ quyết đoán.
Ngày hôm sau lập tức cầm số xe kia đến tìm lão Vương nhà bên giúp, con trai lão Vương là cảnh sát địa phương, có thể giúp một chút, có điều dù gì chuyện này cũng khá “gấp gáp”, mà con trai lão Vương hiền lành nhút nhát từ nhỏ lại càng không dám chậm trễ, chưa tới mấy hôm đã cho lão Vương câu trả lời.