21 Nếu bây giờ em nói với anh ấy muốn kết hôn, thì liệu anh ấy có xem em bị bệnh tâm thần không?”
Editor: LuChan
***
Gió trong sân rất lớn.
Vu Hảo gật đầu, tóc bị gió thổi che cả khuôn mặt, cô thấy mình bây giờ nhất định là giống Sadako bò ra khỏi TV lắm.
22 Editor: LuChan
Nếu còn cảm giác, vậy cậu do dự cái gì? Theo đuổi mau!
***
Vu Hảo xuống máy bay là lập tức không phân biệt được phương hướng, không hề biết mình đang ở đâu.
23 Hai giây sau.
Có lẽ chính Lục Hoài Chinh cũng thấy thất thố, thế là cúi đầu giả vờ ho khan, dời mắt nhìn đi chỗ khác, đáp lại qua loa: “Thế à? Lợi hại thật.
24 Editor: LuChan
Nói xong, bọn họ cười rộ lên đầy mờ ám, rồi lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ binh khác: “Ơ —— Tùy Tử đâu?”
Có người hắng giọng: “Tùy Tử nói cô ta đi đưa ít đồ cho anh Lục, là cái lần cô ta đi biểu diễn ở Tân Cương đó, cố tình đem về.
25 Tháng tư, tạm biệt mùa đông giá rét, gió ban đêm trở nên ấm ấp hơn, mang theo vẻ dè dặt thổi tới trên mặt, khiến cho người ta phần nào thanh tỉnh.
Khi Lục Hoài Chinh nói xong câu đó, cả hai đều rơi vào khoảng lặng rất dài, cho đến khi mây trăng nơi chân trời hòa lại với nhau, dần dần trở nên tối đi, ánh sáng trên hành lang càng thêm chói mắt, Triệu Đại Lâm mới xoay người dựa vào lan can, hai cánh tay lười biếng gác lên đó, nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nói: “Được.
26 Vu Hảo ngồi trong phòng làm việc một hồi thì chợt nghe thấy tiếng “rầm” thật lớn ở lên bên ngoài, nghe như tiếng chậu sắt rớt xuống vậy.
Cô đứng dậy kéo cửa ra, đưa mắt nhìn lại chỗ phát ra tiếng.
27 Trên đất có con rắn đang thè lưỡi, thân đốm vàng sọc đen hai bên, hoa văn diễm lệ. Thật ra nó không có độc và cũng không dữ, là loài rắn ngô hay xuất hiện ở chung quanh.
28 Hoàng hôn mờ mờ, mặt trời khuất bóng ở đằng Tây.
Bên ngoài trạm canh gác là ngọn đồi xanh biếc, ráng chiều nhạt nhòa vấn vít trên đỉnh đồi, một mảng đỏ thẫm lan rộng nơi chân trời, tia sáng ấm áp ấy trải dài trên vai Lục Hoài Chinh, khiến cô chìm đắm vạn phần.
29 Vào năm Lục Hoài Chinh và Tôn Khải vừa vào học viện quân sự, trong buổi tối rời khỏi Quảng Châu, cả hai có uống hơi nhiều.
Trước đó một đêm, bọn họ tổ chức nghi thức chia tay ngắn ngủi trong nhà ăn bộ đội, nói cho cùng thì lấy đâu ra nhiều cảm xúc chứ, làm quân nhân mà, từ trời nam đất bắc, phòng thủ muôn nẻo, rồi cũng có ngày gặp lại nhau.
30 Vào sáng sớm, núi non tĩnh lặng, đỉnh núi xanh ngút ngàn được một lớp sương mỏng phủ lấy, mây nơi chân trời trông lạnh lẽo đến tột cùng.
Đêm qua có mưa xuân nên đường lên trấn toàn là bùn lầy, xe đi trên đường hơi rung lắc.
31 Editor: LuChan
Yên tĩnh không một tiếng động.
Trong xe lặng im đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ruồi vo ve, nhưng mùa này thì làm gì có ruồi chứ.
À, ra là lão Lý đang hát ngâm nga điệu hát đây mà.
32 Trần Thụy có mũi chó.
Vừa vào đại đội là mọi người liền biết cậu ta có khứu giác nhạy bén, giỏi nhất là ngửi mùi của người quen, trên thế gian này có trăm loại mùi hương khác nhau, cậu ta có thể phân biệt rõ.
33 Trong mấy ngày tiết Thanh Minh, nhiệt độ ở Bắc Kinh giảm mạnh, gió Bắc rít gào giống ngựa hoang mất dây cương. Gió đập vào mặt tuồng như có kim châm, bụi như sương mù, trời đất tối mù khó bề phân biệt, vừa hay thật hợp với tình cảnh.
34 Trong phòng yên lặng đến cùng cực, tới mức gần như nghe thấy được tiếng lá rơi ngoài cửa sổ.
Triệu Đại Lâm chưa từng thấy Vu Hảo phát cáu như vậy bao giờ, làm cô ấy rất ngạc nhiên.
35 Vu Hảo ngẩn người, không nhận lấy điện thoại.
Hướng dẫn Đường lại đưa điện thoại tới gần cô, thấy Vu Hảo đứng đực ra thì vội nháy mắt thúc giục, lúc này cô mới chậm rãi đưa tay đón.
36 Mười hai năm.
Nếu nói tế bào cơ thể người thay mới bảy năm một lần thì giờ đây cũng sắp đến lượt thứ hai rồi, giả dụ con người cũng như thế, đi vòng một vòng lại quay về, thì người đứng tại điểm bắt đầu kết thúc chính là anh.
37 Trong phòng thẩm vấn.
Ánh đèn vẫn tù mù như thế.
Nói cho chính xác thì đây là phòng giam, trong đơn vị đồn trú không có phòng thẩm vấn riêng. Bên trong chỉ đặt một giường một ghế, Vu Hảo ngồi trên ghế, gã đàn ông kia ngồi ở đầu giường, hai chân giẫm xuống đất, còng số 8 còng tay gã vào thanh ngang ở đầu giường.
38 Như có dòng điện xẹt qua khiến Vu Hảo tê dại chân tay, ngón chân không cử động được, cả người mềm oặt nằm trên giường hí mắt nhìn anh.
Trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ trời mang sắc lạnh, trăng sáng nhảy vào phòng trải một lớp sáng bạc lên sàn, gió lạnh thổi rèm bay phất phơ như gợn sóng lăn tăn.
39 Trên đường về trạm biên phòng, Lục Hoài Chinh và Tôn Khải thảo luận chuyện rút lui tiếp theo.
“Em đã để trần Thụy phong tỏa vùng lân cận hội trường rồi, tám giờ, anh dẫn người rút lui, em đi chuẩn bị xe.
40 Lục Hoài Chinh chống hông, cầm tai nghe hỏi Hà Lãng, “Định vị ở đâu?”
Trong hội trường tiếng người nhao nhao, ngoài hội trường gió thổi rào rào, đưa mắt nhìn quanh, núi non xanh biếc được nắng sáng bao trùm, tĩnh lặng như chết.