1 Nói đến lính đặc biệt, đó là một quân đội Quốc Gia trên thế giới chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự cùng thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ đặc biệt của lính đặc công.
2 Tất cả những hố mộ rất nhanh liền bị đất lấp đầy, các tướng sĩ tản ra ở phía trên, đồng thời mạnh mẽ vỗ tay mấy cái, sau đó cả bọn dùng chân giẫm liền một mạch mấy cái, xác định đất đã lấp thật chặt, lúc này mới xoay người lại phục mệnh.
3 Tứ chi không thể chuyển động, đầu không thể nâng lên, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không có biện pháp di chuyển nửa tấc. Ngay lúc này, tự nhiên lại có một cảm giác đặc biệt thúc đẩy, nàng thân là nhân viên của lính đặc công, trong nháy mắt cảnh giác đề phòng đã quay trở lại.
4 Các tướng sĩ gần như cũng choáng voáng, mắt nhìn thấy bầu trời đầy sao còn chưa kịp ẩn lui, ngay vào lúc này giông gió vội vã phủ xuống, trường hợp này hẳn là rất giống Thượng Cổ miêu tả trong thần thoại… Ông trời ơi!"Thần toán tiên sinh đúng là thần tiên! Hắn là thần tiên nha!"Vào lúc này cũng không biết là ai gào to một câu, một tiếng kêu này, tựa như thức tỉnh mọi người đang có mặt.
5 Hắn ra lệnh một tiếng, chín người khác cũng ý thức được bây giờ không phải là thời điểm hoảng sợ. Mưa lớn như vậy, chạy là chạy không nhanh, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là liều mạng cùng nàng!Vì vậy, mọi người rối rít tăng thêm can đảm, lấy ra binh khí mang theo bên mình, mắt nhìn chằm chằm cái thứ quỷ quái đó đang từng chút một bò ra trong bùn đất, nhưng không ai dám dẫn đầu xông lên phía trước.
6 Tất cả phản ứng tứ chi của lính đặc công đều xông vào đại não trước, trước đây trong lúc cấp trên phát biểu, đã nhắc nhở qua rất nhiều lần. Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, sẽ mất đi thời cơ tốt nhất bảo vệ mình, bất kể người ở đâu, ngoại trừ nhiệm vụ, bảo toàn sinh mạng là quan trọng nhất.
7 Mặc dù đôi tay này trước kia chưa kịp luyện thành thép, nhưng ở dưới lực đạo vận chuyển, không ngờ ngón tay không dính một nửa huyết nhục. (máu + thịt )Sau đó, Tần Như Thương đem bốn ngón nhất câu kéo trở lại, chỉ thấy chỗ sau ót người nọ bị mang ra một mảnh nguyên vẹn, cũng nhìn không ra là gân hay là cốt.
8 Giờ phút này, sợi dây ở trên cổ nàng đã bị buộc chặt, Tần Như Thương theo bản năng đem một tay đưa lên phía dưới cổ, miễn cưỡng cùng sợi dây ngăn ở giữa tạọ ra khoảng cách.
9 Nàng muốn nghiêng đầu nhìn xem hoàn cảnh bên cạnh một chút, hy vọng tìm được điểm để mượn lực có thể khiến cho nàng ổn định thân hình. Tiếc là, đầu khẽ động, sợi dây cắm ở nơi cổ lại càng thu chặt hơn một chút.
10 Nhưng là rất kỳ quái, yêu nữ kia kể từ sau khi bỏ chạy liền không một ai biết được tung tích của nàng. Người cuối cùng gặp qua yêu nữ, từng ở trước mặt của mọi người phát ra lời thề, nói yêu quái đã bị ngựa của hắn kéo thành tàn phế, cho dù có chạy, nhất định cũng không sống được.
11 Nghe nói hắn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tinh thông y thuật, có khả năng quan sát hiện tượng thiên văn, hơn nữa có sở trường tự ý dịch dung.
12 Tần Lĩnh --- Nhàn Nhã Sơn Trang. Đầu mùa xuân, cây hoa đào gặp gỡ gió mát xuyên qua khe núi, nhiều bông hoa tung bay phất phơ. Âm thanh rơi xuống đất nghe vào trong tai người có lòng, hẳn là mang theo điểm thanh thúy, cùng vui thích.
13 Tần Như Thương có thói quen sử dụng y học Phương Tây, nhưng đối với y thuật của người xưa không thể không bội phục vạn phần, cái này nếu như ở ngày trước, e là phải đi bệnh viện giải phẫu ghép da.
14 Vậy mà, chuyện ngoài ý muốn cũng theo thời khắc đó xảy ra. Tay của nàng vừa chạm đến món đồ vật, viên Ngọc Châu kia lập tức phát ra một ánh sáng màu trắng.
15 Nhớ kĩ lại, kì thật thì nhiệm vụ ăn trộm kia tính nguy hiểm cũng không cao, so với những việc trước đây nàng làm thì nhỏ hơn rất nhiều, không có đạo lý xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
16 "Ngươi nói, không phải là ta nghe cũng có thể hiểu. " Hắn nói thật, "Cho nên, nói đến cùng, là ta không hiểu ngươi rốt cuộc muốn tra cái gì, cũng không hiểu viên Ngọc Châu kia đối với ngươi mà nói đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng.
17 Không sai, theo đúng như lời Tiêu Phương, thông qua thế giới này điều tra vài năm nay, đủ để cho nàng tương đối hiểu rõ hoàn cảnh nơi ở của mình. Nàng biết biên giới Đông Thục Quốc nằm ở hướng đông Tần Lĩnh, ước chừng năm trăm dặm, triều đình Đông Thục hoàn toàn là người Trung Nguyên, hoàng tộc họ Chử.
18 Qua khỏi khe suối hướng Đông Tần Lĩnh, chính là biên giới Đông Thục Quốc. Mà Đông Thục và Tây Dạ đều nằm lân cận vùng sa mạc Tháp Đạt Lý, ngay tại phía Bắc Đông Thục.
19 Về sau, Thầy cúng tế Tây Dạ nói đứa nhỏ này không giết được, động đến hắn sẽ mang đến tai nạn cho Tây Dạ. Vì thế, thái tử Đông Thục cứ như vậy sống cho tới nay.
20 Gõ cửa chừng khoảng nửa khắc (1 khắc = 15’), còn phải kêu ầm ĩ, cuối cùng cũng có người từ bên trong mở ra một cái khe cửa nhỏ. Nàng nhìn thấy, đó là một Tiểu Lão Đầu nhi.