1 Khi tiếng mõ gõ ba cái thì linh đường càng thêm vắng lặng. Hainha đầu ném một tập vàng mã vào trong chậu than, ngáp lên. "Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi ngủ một lát đi.
2 "Cháu thông gia, ngươi chớ náo loạn nữa!"Lão phu nhân chống quải trượng đứng ở viện ngoài cửa, nhìn thấy linh đường gà bay chó chạy , ở sau lưng nàng là một đám phụ nhân vẻ mặt căng thẳng đang cố gắng trấn định.
3 “Tiểu thư nhà ta có bệnh hay không mắc mớ gì đến ngươi? Hơn nữa, thầy thuốc không tự trị cho mình, ngươi chưa từng nghe qua sao?”Nha đầu đứng yên ở bên trong cửa, bất chấp ngoài cửa là nam nhân hùng hổ đối mặt chất vấn, khí thế của nàng cũng không hề yếu.
4 Tuy rằng còn chưa tới Giang Nam, mùa hè ở nơi này cũng mưa rất nhiều, đêm qua gió mạnh cùng mưa rào, giờ mưa lại tiếp tục rơi tí tách, một sân ngập đầy nước, sau một đêm lại thấy nhiều thêm một tầng rêu xanh.
5 Vì cái gì nàng có thể xem bệnh?– “Bán Cần, không phải ngươi nói ở nơi này đại phu đều là từ nhỏ học tập mới có thể xem bệnh cho người khác sao?” Trình Kiều Nương hỏi, trở mình ngồi dậy, đây chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng so với người bình thường, nàng vẫn có vẻ chậm chạp hơn, lại nói tiếp: “Nếu ta mắc bệnh si ngốc, tự nhiên sẽ không học được những thứ này.
6 Làm sao bây giờ?– “Các ngươi muốn làm gì?” Bán Cần hô, tuy rằng vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn chặt chẽ ngăn chặn ở cửa. – “Làm gì là làm gì? Muốn chữa bệnh a!”nam nhân hừ lạnh, hung tợn nhìn nàng nói: “Không phải ngươi nói người chưa chết thì không trị sao? Hiện tại người này sắp chết, các ngươi còn không mau chữa trị đi? Chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác sao?”Lời của hắn mới vừa thốt ra, liền có người cười ra tiếng.
7 Lúc trời vừa hửng sáng, người trên phố phát hiện đèn tang treo trước đại viện của Trương gia trong vòng một đêm toàn bộ đều không thấy, lại nhìn thấy thân bằng quyến thuộc ra vào đại môn Trương gia cước bộ vội vàng nhưng không có dừng lại, cũng không có hiếu lễ.
8 Sau một loạt tiếng sấm, từng hạt mưa to lớn bắt đầu rơi “lộp bộp” xuống mặt đường, nhất thời một trận xáo động, bụi đất bay đầy trời, rất nhanh tiếp theo là một trận mưa bụi mênh mông.
9 Mây tan, mưa đã tạnh, trên đường lớn trống rỗng tựa hồ trong nháy mắt, từ dưới đất tỏa ra rất nhiều người, lại trở nên rộn ràng nhốn nháo nối liền không dứt.
10 Bởi vì xe hỏng, Trình Kiều Nương tới thành Giang Châukhi cửa thành sắp đóng, Bán Cần nói radanh hào Trình gia, nhóm thủ vệ nửa tin nửa ngờ rồi cho đi.
11 Bán Cần cũng không biết một cái gõ cửa của mình mà khiến bên trong chủ tử bị đánh. Nàng cùng Trình Kiều Nương đứng ở bên trong cửa, bất quá cũng không được vào phòng.
12 Trình gia đèn đuốc cơ hồ sáng một đêm. Hai huynh đệ Trình gia cùng phu nhân đều ngồi ở trong phòng trình Đại lão gia , vú già sau khi an bài liền lại đây.
13 Chi thứ hai Trình phủở đông viện, gần sát ao sen, cùng đại phòng sở hữu hoa viên,ngày mùa hè là nơi đi hóng mát thật tốt , trong nhà các cô nương trẻ tuổi đều ở gần chỗ này.
14 Bán Cần đem hộp đựng thức ăn vào trong phòng. "Tiểu thư, nhiều đồ ăn lắm. "Nàng cao hứng nói. Trình Kiều Nương mở mắt nhìn. "Quý chất lượng, không quý ở số lượng.
15 "Tiểu thư nhà nô tì hết ngốc rồi. " Bán Cần vội vàng khấu đầu nói. Trình đại phu nhân nâng tay ngăn nàng nói chuyện. "Ta không làm Thất Nương, ta không làm Thất Nương.
16 Chuyện phiền toái do Trình Kiều Nương trở về tạm thời đã được giải quyết. Trình Nhị gia mất vài ngày ôn tồn hóa giải xong, Trình nhị phu nhân tạm thời không cần lo lắng đi quản "Nữ nhân" phỏng tay này.
17 Tuy rằng Trình đại phu nhân thay Trình nhị phu nhân giáo dưỡng Trình Kiều Nương, chỉ là Trình đại phu nhân vẫn tự mình đi hỏi Trình nhị phu nhân. "Đại tẩu, tẩu vừa ý nha đầu nào ở chỗ của ta, tẩu cứ mang đi là được, càng khỏi nói giờ đây Kiều Nương lại do người nuôi.
18 Trình Kiều Nương đã nhìn bình phong một hồi lâu. Trên bình phong vẽ một ít cảnh đẹp, cùng với một hàng thơ. Trình Kiều Nương xem đúng là thơ, đây là một hàng chữ triện, nàng giật giật môi, chậm rãi đọc.
19 Giữa tháng sáu, người Trình Đại lão gia phái đi Tịnh Châu đã mang tin tức quay lại, chứng minh Bán Cần nói đúng sự thật. "Sét đánh cháy một nửa đạo quán, những người còn lại sợ chúng ta truy cứu chuyện tiểu thư đều chạy.
20 Thiếu niên nói xong câu đó thì nhìn Chu Lục Lang, Chu Lục Lang cũng nhìn hắn. Hắn đứng bật dậy, như lật quân cờ. "Phụ thân ta ở đâu?" Chu Lục Lang cao giọng hỏi.