1 Năm giờ rưỡi chiều là thời gian cao điểm của tàu điện ngầm, Hải Nhã đứng ở bên trong toa tàu chật chội, bị chen lấn xô đẩy khiến trong lòng cô không ngừng kêu khổ, sớm biết thế này thì cô đã nghe lời mà lên xe của Dương Tiểu Oánh, ở thành phố cô đang học đại học, cảnh mọi người chen chúc nhau ở các trạm tàu điện ngầm, cô đã từng nghe thấy, nhưng lần này cô lại gặp phải lúc giờ cao điểm, chen chúc kiểu này thì khi đến trạm có xuống được hay không cũng là một vấn đề….
2 Đàm Thư Lâm người này luôn luôn không có quan niệm về thời gian, ví dụ cậu hẹn gặp bốn giờ, vậy thì nhất định sẽ không đến đúng giờ, có lúc cậu ta sẽ đến sớm hơn khoảng nửa giờ, nhưng có lúc thậm chí đến muộn một giờ, Hải Nhã sớm biết cậu ta có tật xấu này, cho nên ba giờ rưỡi cô đã chờ cậu ta ở cách trạm tàu điện ngầm hai con đường rồi.
3 Lần đầu tiên trong mười chín năm Hải Nhã không ăn tết ở nhà, mẹ cô gửi lên rất nhiều đồ Tết, đặt dưới sàn cũng không hết. Kiểm tra lại, hầu hết là những món mà Hải Nhã thích ăn, mẹ cô vẫn nhớ cô thích ăn gì.
4 Trong cầu thang đầy ầm ĩ, lão Trương khó khăn nói chuyện điện thoại. Có hai nhân viên phục vụ đang bị giam ở lầu trên cùng. Đối phương rất hung hãn, muốn 'nói chuyện' với quản lý, nếu không thì chẳng những đánh người mà còn đem nơi này đập nát.
5 Đêm khuya như vậy, sắc mặt cô tái nhợt lảo đảo, trời lại giáng xuống một anh hùng. Hãi Nhã ho một tiếng, rồi dừng lại. Từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô rất nhiều, cô thường dùng tư thế này mới đẩy lùi được đám ong bướm đó.
6 Đến làm việc ở KV, mặc dù mới làm việc được mấy ngày, nhưng Hải Nhã cảm thấy học được không ít thứ. Cuộc sống bận rộn mà phong phú luôn làm cho người ta tràn đầy hi vọng, nhưng trước mắt, cô lại một lần nữa không thể không vứt bỏ cái hi vọng này.
7 Đã tử bởi Hải Nhã còn nhớ rõ có một khoảng thời gian cô rất thích soi gương, có lẽ là lúc đang vui vẻ sau khi thích Đàm Thư Lâm, cả ngày nghĩ làm cách nào khiến mình xinh đẹp nhất, bộ dáng nào thích hợp nhất.
8 Đây thật sự là lần hẹn hò vui vẻ, làm cho người ta quên hết tất cả phiền muộn. Chín giờ Tô Vĩ đưa Hải Nhã về dưới lầu tiểu khu, tất cả ánh đèn trước khu đã được bật sáng, giống một vì sao cách đây rất xa truyền đến những ánh lửa nhỏ, thế giới hiện thực dường như rời xa —— cảnh đêm tuyệt vời đến bao nhiêu! Hải Nhã có một loại cảm giác lén buông thả - vui mừng sau đó là sung sướng, đối với moị chuyện của tương lại một giây cũng không muốn nghĩ đến.
9 Lúc cô tỉnh dậy, đã hơn 10 giờ sáng rồi, Dương Tiểu Oánh không ở nhà, viết lại một tờ giấy nói đi công tác. Có thể bốn năm giờ sáng mới về. Ở trong ấn tượng của Hải Nhã, Dương Tiểu Oánh dường như chưa có một ngày nghỉ ngơi, hễ có thời gian rỗi là cô ấy dùng để đi làm kiếm tiền.
10 Hải Nhã cũng không biết bản thân mình làm cách nào để chạy ra ngoài, chìa khóa không đem theo, áo khoác cũng không mặc, thậm chí trên chân còn mang dép lê.
11 Hải Nhã ngồi thẳng người, cơn buồn ngủ biến mắt, theo bản năng sờ sờ tóc, cô không biết có phải bây giờ mình rất lôi thôi hay không nữa. "À, thật đúng lúc.
12 Loáng thoáng, hình như nghe thấy có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện. Hải Nhã lật người cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, mới phát hiện đã hơn chín giờ sáng rồi.
13 "Tiểu Duyệt, giống như get, sit là động từ, phải thêm đuôi ing ở thì này, nếu kết thúc là hai phụ âm. . . "Hải Nhã chỉ vào chỗ sai trên bài thi, cố gẳng giải thích từng tý từng tý một.
14 Ngày hôm sau Hải Nhã thức dậy, Dương Tiểu Oánh đã làm xong đồ ăn sáng, cười tủm tỉm gọi cô tới ăn, trên mặt cô biểu hiện như ảo mộng hình như đã giảm xuống, chắc hẳn là qua một đêm suy nghĩ, cuối cũng cũng bình tĩnh lại.
15 Nơi xa ánh đèn giống như sương mù ẩm ướt mà mịt, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh), chỉ có bước chân của cô, giống như đi trên dây đàn. Có phải là một giấc mộng hay không?Hải Nhã dứng ở trước bồn hoa, mở miệng nói chuyện, giọng nói không nén được run run: ".
16 Thật ra thì đối với Hải Nhã mà nói, khai giảng cũng không ảnh hưởng gì lớn, cô không ở trọ ở trong trường, không khác gì những người bình thường, đối với cảm giác sau như cách sinh viên vui vẻ háo hức khi được về trường sau kỳ nghỉ cô không hề hiểu, ngoại trừ việc bên cạnh có thêm mấy người theo đuổi.
17 Chỗ này hình như đường còn chưa được mở rộng, các ngõ nhỏ ở đây như mê cung vậy, đi ngang qua các nơi dân cư sống phần lớn đã cũ kỹ không thể tả được, trên tường vẽ chữ “Phá” rất lớn.
18 6:25 tối, chiếc xe máy của Tô Vĩ dừng ở dưới tầng một của khu chung cư, tất cả mọi chuyện rất bình tĩnh, điện thoại đi động không vang lên, mẹ cũng được, Dương Tiểu Oánh cũng vậy, ai cũng trong thời khắc tế nhị này gọi cho cô, không ngăn cản cô đón nhận tình cảm này, bởi vì một chút kích động mà làm việc như thế này.
19 Anh Hỏa hai chữ này từ trong miệng Dương Tiểu Oánh nói ra, khiến cho Hải Nhã giật mình, sau đó nghĩ lại, cô đã làm ở KV Lạc Lai thời gian dài như vậy, có gặp qua Tô Vĩ cũng không có gì lạ, chỉ là vẻ mặt của cô ấy khiến người khác không vui, Hải Nhã thay dép rồi vào nhà, giọng nói thản nhiên: “Ừ, đúng vậy.
20 Tuy rằng lần này bị đến cục cảnh sát khiến cậu ta sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn không lưu lại hồ sơ, nhưng mà đối với Đàm Thư Lâm hình như cũng là một đả kích không nhỏ.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50