1 Tại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày.
2 Chiếc xe đen lao qua cổng dừng trước một tòa biệt thự phong cách châu Âu trang nhã. Phía trước có một mảnh sân thật rộng, một đường dài cho ô tô chạy và đài phun nước ở giữa vườn hoa.
3 Diệp Chỉ Linh vừa thức dậy liền nhanh chóng rửa mặt chải đầu sau đó liền chạy vội sang thăm Diêu Tuyết. Mở cửa ra, đập vào mắt là chiếc giường trống trơn.
4 Diêu Tuyết cứ ngơ ngác nhìn ông cụ cứ huyên thuyên kể khổ, hết mắng Diệp Chấn Phàm hỗn đản lại kêu khổ có cháu mà không được hưởng. Sau đó lại mắng ông ngoại cô là huynh đệ không có chí cốt, có cháu gái tốt cũng không biết chia sẻ, để mặc huynh đệ là ông cô đơn lủi thủi.
5 Sau khi tình hình Diêu Tuyết có vẻ ổn hơn một chút, mọi người liền suy xét về việc học tiếp của cô. Diêu Tuyết hiện nay đã được bác sĩ cho phép xuống giường, đang thảnh thơi ngồi đọc sách trên salon.
6 Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển vào lớp mới, Diêu Tuyết vẫn tiếp tục tĩnh dưỡng, bên cạnh đó ôn tập lại và nghiên cứu bài tập. Thỉnh thoảng sẽ bị Diệp Chỉ Linh lôi ra hỏi bài hay làm nũng lôi kéo cô chơi cùng.
7 Kháng chiến lâu dài rồi cũng tới ngày kết thúc. Cuộc kháng chiến của Diêu Tuyết kết thúc bằng một hiệp nghị điều khoản như sau: 1. Có thể chuyển ra ngoài nhưng phải chuyển tới ở tại căn hộ nằm trong chung cư của Diệp gia có bảo vệ 24/7.
8 Xe ô tô dừng lại trước một khu chung cư cao cấp có hệ thống bảo an thường trực suốt 24 giờ, còn có camera chống trộm và công viên nhỏ bên trong khiến bầu không khí hết sức thoải mái, mát mẻ.
9 Bởi vì chiều cao có chút khiêm tốn, Diêu Tuyết dĩ nhiên không thoát khỏi bị xếp vào hàng đầu. Sau khi giới thiệu Diêu Tuyết trước lớp, giáo viên chủ nhiệm liền vội vàng ra khỏi lớp về phòng trực ban họp.
10 Phượng Hoàng là cái tên cao quý nhất luôn luôn được học sinh trong học viện Thiên Long hay bất cứ một trường trung học nào trong cả nước nhắc tới với sự kính ngưỡng tuyệt đối.
11 Mang khuôn mặt đáng yêu, oan gia đối thủ của Lâm Nguyệt Dao - Lăng Chính Phong vừa nghe Lâm Nguyệt Dao khiêu khích như vậy liền nổi nóng: “Cậu nghĩ nhận một tiểu muội đáng yêu thì hay lắm chắc, người ta lại không phải muội muội của một mình cậu, cậu đắc thắng cái gì? Hừ cái khuôn mặt này của cậu có làm gì cũng vẫn là trẻ con như cũ thôi, chậc, cứ ráng chi ệt xác không biết, tội nghiệp”.
12 Sau lần gặp mặt đầu tiên ngày hôm đó, tần suất Diêu Tuyết gặp thành viên nhóm Phượng Hoàng ngày càng tăng lên rõ ràng, dần dần Diêu Tuyết nghiễm nhiên cũng trở thành một thành viên của nhóm Phượng Hoàng.
13 “Reeng…” Chuông báo thức reo vang điểm đúng 4h30’ sáng. Diêu Tuyết giơ tay ra tắt đồng hồ báo thức, lồm cồm bò dậy nhanh chóng gấp chăn gối sau đó đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
14 Lúc nhìn thấy dây leo mình đang nắm “Phựt” đứt, suy nghĩ duy nhất trong đầu Diêu Tuyết là hình như năm nay là năm hạn của mình thì phải, xem ra lần này không tránh khỏi lại bị đau một chút rồi.
15 Sau khi Hàn Băng Nhạn giúp Diêu Tuyết thay đồ không lâu, Lãnh Vệ liền ôm một bó củi qua chỗ Diêu Tuyết bắt đầu nhóm lửa, một bên giảng giải: “Mấy người còn lại muốn xuống tới đây ít nhất cũng cần mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta bây giờ cứ ăn cái gì đó trước chờ bọn họ xuống lại tính tiếp.
16 Đợi tới lúc ổn định lại tinh thần sau chấn động mà tiếng khóc của Diệp lão gây ra, Diêu Tuyết liền thở dài…sợ cái gì là cái đó tới. Quả nhiên, theo sau Diệp lão là cả gia đình Diệp gia, Diệp Chấn Phàm nghiêm mặt còn Diệp phu nhân lại dùng ánh mắt dịu dàng đầy trách móc luôn có sức công phá lớn của mình làm cho da đầu của Diêu Tuyết run lên.
17 Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, sau một thời gian khổ sở nằm trên giường, cuối cùng Diêu Tuyết cũng được bác sĩ mở miệng cho phép xuống giường cho nên cô liền không nhịn được ôm sách xuống xích đu dưới hoa viên đọc sách.
18 Chẳng mấy chốc một năm nữa đã trôi qua, nghe nói năm nay Diệp Vũ Thiên sẽ tốt nghiệp đại học Havard trở về phụ giúp cho công ty trong nhà, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về ăn tết luôn.
19 Đúng 8 giờ sáng ngày 29, tiếng chuông cửa nhà Diêu Tuyết reo lên, cô vội vã ra mở cửa, sau đó chỉ biết đứng trân trân nhìn từng người, từng người bê những thùng đồ đạc vào xếp kín cả phòng khách nhà mình, cho đến khi hoàn hồn lại, người khuân vác cuối cùng cũng đã bước ra ngoài, chỉ còn lại đám người Lăng Chính Phong vẫn đang đứng ở cửa cười hì hì nhìn cô: “Chào buổi sáng cuối năm, Diêu Tuyết, nhìn em giống như chưa tỉnh ngủ nha.
20 Nếu mọi chuyện đã đến đây rồi thì có phiền muộn cỡ nào cũng không thay đổi được gì, vì vậy Diêu Tuyết đành gạt bỏ nó qua một bên, bắt đầu thay đổi kế hoạch, chuẩn bị thêm mấy món ăn nữa, không biết tại sao cô luôn có cảm giác sẽ không chỉ có từng này người, mặc dù không rõ lắm tuy nhiên có chuẩn bị trước vẫn hơn.