21 Lăng Chính Phong dẫn đầu khoa trương kêu lên: “Chỗ bàn ăn này đều do em làm sao, Diêu Tuyết em thật sự là quá tuyệt rồi, bọn này còn sợ bữa nay sẽ bị cho ăn cơm canh rau trộn kìa, bây giờ quả đúng là quá hạnh phúc rồi, những món ăn này đều là món truyền thống chính hiệu nha bọn anh đúng là lần đầu được ăn đó.
22 Tất cả mọi người cùng nhau chơi thả ga tới hơn nửa đêm, ăn thêm một bữa sủi cảo nhân tôm nữa mới chịu tan. Sau đó Diêu Tuyết cùng Hàn Băng Nhạn ngủ một phòng, Lâm Nguyệt Dao cùng Diệp Chỉ Linh ngủ một phòng, Diệp Vũ Thiên cùng Đinh Mặc Nhiên ngủ phòng sách, số còn lại đều dọn dẹp phòng khách sau đó trải đệm ra ôm nhau ngủ.
23 Hôm nay không biết là Diêu Tuyết bị ngôi sao xấu nào chiếu mệnh, thua liên tiếp hơn một nửa ván bài. Diệp Chỉ Linh cũng bị thua một nửa, chỉ có một mình Diệp Vũ Thiên toàn thắng khiến cô cũng không khỏi phải mở to mắt nhìn kĩ lại anh ta.
24 Sau khi thay quần áo, Diêu Tuyết liền lấy một cái áo khoác dày cùng mũ len theo ông nội Diệp đi thăm bạn bè. Thêm mấy ngày sau nữa, mỗi ngày ông nội Diệp đều dẫn Diêu Tuyết tới khoe với đám bạn thâm niên của mình, mà trong số đó có cả ông nội hoặc ông ngoại của đám người trong hội Phượng Hoàng.
25 Hoàn tất bản báo cáo sau đó nhấn enter gửi đi, Diêu Tuyết nhanh chóng tắt máy tính…. thở dài một hơi, ngày hôm nay cuối cùng cũng xong. Diêu Tuyết quả thực có cảm giác mình làm culi cho người ta đến nghiện luôn rồi, hai năm qua mỗi ngày Diêu Tuyết đều phải xử lí một đống tài liệu, lúc đầu còn chưa quen tay chân lóng ngóng, lâu lâu còn bị dò ra lỗi, bị ác ma chỉnh một phen, mỗi lần như thế quả là kinh nghiệm xương máu vô cùng thê lương cho nên dần dần cô đối với Diệp Vũ Thiên hình thành một loại tâm lí gọi là “nhắm mắt phục tùng vô điều kiện”, người nào đó cũng là dùng cô ngày một quen tay.
26 Sau khi vào sàn giao dịch, Diêu Tuyết bắt đầu từ làm quen cách thao tác giao dịch. Cô bắt đầu nạp tiền sau đó dùng một phần trong đó đầu tư vào trong một vài cổ phiếu nhỏ mà mình đã nghiên cứu trước.
27 Ngày Diêu Tuyết lên máy bay cũng chính là ngày giỗ ông ngoại cô, vì thế sáng sớm ngày hôm đó Lãnh Vệ cùng Phương Viễn đã lái xe đưa Diêu Tuyết đến viếng mộ Trần lão.
28 Sau chuyện đó tâm tình của Diêu Tuyết không được tốt, suốt đường đi cô đều im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài, hai người còn lại cũng thức thời im lặng để lại không gian cho cô bình tĩnh suy tư.
29 Sau khi ba người hoàn tất việc chôn cất cho bà lão, lúc trước bà cũng không nói mình có người thân nào, ba người liền quyết định đem tro cốt của bà cùng về Trung Quốc, gởi tại một ngôi chùa ở Tứ Xuyên, quê hương của bà.
30 Sau kì nghỉ Diêu Tuyết lại vùi đầu vào học cùng làm việc, cuộc sống trôi qua chỉ quanh quẩn ở bốn nơi trường học, nhà, Diệp gia, chợ, cuộc sống trôi qua hết sức đơn giản nhưng lại tất bật, êm đềm.
31 Sau khi trở về từ tiệm cà phê, tâm trạng của Diêu Tuyết cực kỳ không tốt, vừa khéo ngày này lại là ngày cô trở về Diệp gia lại bị Diệp lão nhìn thấy gương mặt khó coi của mình mà gặng hỏi, hỏi mấy lần cuối cùng cô cũng đành kể cho ông nghe chuyện gặp mẹ sáng nay.
32 Mở một bệnh viện không phải là chuyện đơn giản, từng khâu, từng khâu phải được chuẩn bị một cách kỹ càng, tỉ mỉ, không được phép có một chút sơ sót nhỏ nào, nếu không hậu quả để lại sau này là không thể tưởng nổi.
33 Chờ tới khi mọi việc chuẩn bị cho bệnh viện đều hoàn thành, ngày xuất ngoại của Diêu Tuyết cũng vừa tới. Mấy ngày hôm nay công việc chủ yếu của Diêu Tuyết chính là sửa sang lại hành lí chuẩn bị đi, đối với Diêu Tuyết chuyến đi này giống như một kỳ nghỉ dài kỳ của cô vậy, không có phiền não, không lo lắng, không u sầu.
34 Diệp Vũ Thiên vừa đến, cũng đồng nghĩa với những ngày nhàn nhã của Diêu Tuyết cũng phải kết thúc. Ví dụ như tối hôm qua Diệp Vũ Thiên làm việc trễ, Diêu Tuyết cũng phải cam chịu làm nô lệ ở một bên sắp xếp số liệu, phục vụ cà phê, bữa khuya, không dám oán thán nửa lời.
35 Trong khi Diêu Tuyết đang bắt đầu sống một cuộc sống ung dung tự tại bên kia thì cách một bờ Thái Bình Dương Diệp gia lại ba lần bốn lượt bị cô “em gái” của Diêu Tuyết tới cửa làm phiền.
36 Diệp Chỉ Linh đang đứng trên ban công bỗng nhìn thấy Hoàng Mỹ Ngọc đang đứng trước cổng nhìn về phía biệt thự với vẻ mặt đầy tham vọng thì không khỏi nhíu nhíu mày, để người gác cổng cho cô ta vào, trong lòng lại không ngừng hô nhịn, phải nhịn, hôm nay là anh hai về rồi, chỉ cần ráng thêm một xíu nữa thôi, nhất định phải cho cô ta biết cái gì là ác ma.
37 Chờ Diệp Vũ Thiên mang gương mặt không tình nguyện trở về, nhìn thấy trong nhà bỗng xuất hiện một cô gái xa lạ không khỏi có chút ngoài ý muốn. Cha mẹ vẫn biết anh là người có chủ kiến, rất ghét có người ép buộc mình làm gì, chuyện riêng của anh bao nhiêu năm nay vẫn không hỏi tới, một mặt còn ngầm đồng ý cho anh qua lại với Diêu Tuyết, làm sao có thể đưa cô gái khác vào nhà, hơn nữa nhìn qua cũng có thể thấy không phải là loại con gái đàng hoàng gì, vậy thì vì sao?Ba người trong phòng nhìn thấy Diệp Vũ Tiên bước vào, gương mặt không hẹn mà cùng xuất hiện biểu cảm vui mừng giống nhau, tuy nhiên nguyên nhân thì lại khác xa, Diệp phu nhân vui mừng vì con trai cuối cùng đã trở về, Diệp Chỉ Linh vui mừng vì sắp được thấy kịch hay còn Hoàng Mỹ Ngọc vui mừng vì cơ hội gần gũi người đàn ông vàng mà mình mơ ước cuối cùng cũng đến.
38 Sau khi Hoàng Mỹ Ngọc vào phòng lập tức để khay trà trên tay lên bàn, lại quay lại nhìn Diệp Vũ Thiên bằng vẻ mặt thẹn thùng:“Anh Diệp, em nghe nói anh vữa mới trở về còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải thức đêm làm việc.
39 Trời đêm u tối, tất cả mọi thứ đều đang chìm trong tĩnh lặng của màn đêm, trong một căn phòng khách dưới lầu một, cây kim giờ trong chiếc đồng hồ trên tường đang tích tắc tích tắc nhích dần đến con số ba, bỗng ba tiếng cộc, cộc, cộc vang lên từ ngoài cửa, âm thanh phá lệ vang dội trong khung cảnh tĩnh lặng khiến người đang ngủ say trên giường bị làm phiền không khỏi phiền chán xoay người:“Chết tiệt, giờ này mà còn có người phá đám, không để cho người khác yên à!”Người đang nằm trên giường mở miệng mắng kia đúng là Hoàng Mỹ Ngọc đã được Diệp Vũ Thiên đặc biệt cho phép ở lại trong phòng khách Diệp gia.
40 Phía sau biệt thự Diệp gia chính là một mảnh trời riêng, hoàn toàn không ăn khớp với vẻ đẹp sang trọng, tao nhã của biệt thự và hoa viên phía trước Diệp gia.