1 Tiêu Nguyên hộc tốc chạy về nhà mình. Tại sao mẹ cô lại thích chơi trò ú tim như thế chứ ? Cô chưa sẵn sàng chào đón bà mà. Giờ cô chỉ có cách vừa cầm một đống đồ vừa chạy bán mạng.
2 Ánh nắng chiếu qua cửa sổ phòng len lỏi vào mắt Tiêu Nguyên. Cô nhìn điện thoại, mới có 5 giờ sáng. Chắc tại lâu rồi không ngủ ở đây nên cô lạ giường chứ ở kí túc xá cô phải ngủ liền một mạch đến 6 giờ mới tỉnh.
3 Chiếc xe đi rất nhanh trên đường, nhiều người đều ngoái lại nhìn bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò xem ai là chủ nhân của chiếc xe có số xe vô cùng đẹp kia.
4 Ôi, cuối cùng mới lết được đến đây. Thông cảm vì thời gian lên mạng của ta eo hẹp quá. Thôi thì động viên tặng ta chút hoa đêNhững tiết học dài đằng đẵng trôi qua.
5 4 giờ chiều…Lớp học chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng bút viết sột soạt trên giấy. Cô giáo vẫn cứ thao thao bất tuyệt ở trên bục giảng. Sự ngoan ngoãn chăm chỉ rất đáng tuyên dương.
6 Căn nhà được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu vô cùng xa hoa và mĩ lệ. Từng đường nét chạm trổ rất tỉ mỉ , tinh xảo chắc chắn phải do một bàn tay khéo léo làm nên.
7 Chiếc xe lại nhanh chóng đi về phía nhà của Tiêu Nguyên…Cô vừa tới trước nhà đã vội vã mở cửa , bước nhanh vào phòng mình chỉ buông lại một câu. “ Có chuyện gì chút nữa bàn.
8 Tiêu Nguyên và Vĩ Dương từ sau ngày hôm đó thì bắt đầu thực hiện điều kiện trả nợ. Vĩ Dương giống như cô con dâu nhỏ , hiền lành ngoan ngoãn, ngày nào cũng đi chợ làm đầy ắp một bàn thức ăn ngon cho Tiêu Nguyên tàn phá.
9 Mọi chuyện đều nằm ngoài tầm dự kiến ban đầu của Tiêu Nguyên. Dù cho đúng là Bạch ông rất yêu quý cô, chỉ cần mỗi lần cô mách tội tên Bật Mã Ôn ông sẽ lấy cây gậy của mình nện vào người hắn.
10 Thời gian trôi đi rất nhanh. Thoáng cái kì học đầu tiên đã kết thúc trong niềm hân hoan vui sướng của mọi người. Rất dễ hiểu thôi, học kì một qua đi thì chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ tới ngày Tết truyền thống của dân tộc.
11 Tiêu Nguyên lờ mờ mở mắt, xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, đầu óc vẫn không khỏi choáng váng. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, khó chịu giống như mình vừa trải qua một cơn mơ vậy.
12 Phiên tòa xét xử tôi trạng diễn ra trong không khí khói lửa bom đạn đầy bi thương, người người lo sợ, người người tức giận , và rất nhiều người có nguy cơ phải hi sinh.
13 Bạch Vĩ Dương dù đã khỏi ốm nhưng bà cô bác sĩ ở đó cứ nhất mực giữ anh ta lại thêm một ngày để theo dõi. Khổ nỗi là trong ngày 30 tết , bệnh viện thì náo nhiệt như đi chợ.
14 Cô giúp hắn thu dọn , hai người với tốc độ tên lửa mau chóng hoàn thành thủ tục xuất viện để về nhà cha mẹ cô. Nói đúng hơn theo góc độ của người quan sát (như tác giả) hành động này chính là trốn viện.
15 “ Anh ôm tôi đủ chưa vây. ”- Nguyên càu nhàu định trốn khỏi vòng tay ấm áp của anh. Vĩ Dương từ từ tận hưởng nốt cải cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi ấy rồi nhẹ nhàng buông tay.
16 Không khí trong phòng trầm xuống suýt chạm ngưỡng không độ C. Nguyên cũng tự thấy lo lắng thay cho Vĩ Dương, sợ hàng chục ánh mắt trong căn phòng này sẽ chọc thủng anh ta mất.
17 Ngay cả ngày mùng hai tết Nguyên cũng không thấy Bạch Vĩ Dương đâu. Thầm nghĩ hắn đi đâu cũng chẳng liên quan gì đến mình , mà hắn biến khỏi đời mình thì lại càng tốt nhưng cô vẫn vò đầu bứt tóc, đi đi lại lại liên tục, đến cơm cũng không thèm ăn mà cứ nhìn cái điện thoại đấu tranh tâm lí.
18 Căn phòng màu trắng hiện lên một cách hơi mất tự nhiên. Đập vào mắt Nguyên đầu tiên là hình ảnh cái trần nhà mà thực ra cô cũng không chắc đó là bức tường hay là trần nhà nữa vì cả hai đều màu trắng cả.