1 Lại một ngày thứ ba bình thường trong tháng sáu.
Lúc Hứa Liên Nhã tiêm vắc-xin cho mèo của khách xong, bước ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối đen, lại một đêm mát lạnh, không khí nặng nề, vẫn còn đó hơi nóng của ban ngày.
2 Bầu trời quang đãng trong ngày tiếp theo khiến người ta phải nheo mắt. Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Liên Nhã mượn xe máy điện của nhân viên chạy đến sạp báo.
3 Trời tháng sáu thích chọc giận người khác, mấy ngày liền trời đều đổ mưa, mãi mà Hứa Liên Nhã chưa có cơ hội đến cửa hàng sửa xe.
Sáng hôm nay trời trong, tờ mờ sáng Hứa Liên Nhã đã dắt chó ra ngoài đi dạo.
4 Cơn gió mang theo hơi nóng phả đến, hong khô những giọt mồ hôi lạnh ban nãy, vầng thái dương trên đầu, ấm áp lại dễ chịu. Quần áo Khương Dương bị gió thổi phồng lên trông chẳng khác gì áo choàng.
5 Đợi Hứa Liên Nhã đi vào tiệm, ý cười trên mặt Khương Dương dần tắt. Anh nhìn bốn phía, xung quanh đậu đầy xe, đúng giữa trưa người đi đường rất thưa thớt, xua tan đi cảnh báo mới lấy điện thoại ra.
6 Hứa Liên Nhã vừa đưa tiễn một chú mèo đực làm phẫu thuật triệt sản xong thì một cô gái xăm lông mày cong nhọn ôm một chú chó nhỏ đang run vì lạnh đi lên lầu, ồn ào muốn khám bệnh.
7 A Khang nằm trong phòng cách ly, Hứa Liên Nhã cúi người kiểm tra vết thương và tinh thần của nó.
Cầu thang bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đâu ra đấy, do giày da phát ra, không thuộc về Châu Khải Quân hay là Hạ Nguyệt, cô bèn đứng dậy đi đến.
8 Xe bị phơi nắng đến bỏng rát, Hứa Liên Nhã phải bật cả quạt máy với điều hòa.
Khương Dương đỡ người đàn ông kia lên xe, nhét nạng vào, bản thân cũng chui vào ngồi cùng ở băng ghế sau.
9 Hứa Liên Nhã ngâm lá trà, rồi lấy đá trong tủ lạnh ở phòng khách ra. Khương Dương đứng dựa bên cửa, nhìn cô ra vào, khăn mặt vắt trên vai, thỉnh thoảng cầm lấy lau tóc.
10 Khương Dương đi chưa được lâu thì Hứa Liên Nhã nhận được điện thoại bố cô, hỏi hôm nay cô có bận không, nếu không bận thì ông ấy đến chỗ cô.
Hứa Liên Nhã chợt nhớ vốn định giữa trưa sẽ đi sơn lại, không nghĩ lại cho mình nghỉ phép nửa ngày.
11 Hà Tân thấy Phùng Nhất Như đến, sắc mặt hơi cứng lại, rồi lập tức thay vào đó gương mặt tươi cười.
Nhất Như cũng đến à.
Hà Tân không thích được gọi là anh Hà, Phùng Nhất Như cũng bỏ bớt đi một xưng hô, giọng nói trong trẻo, Đã lâu không gặp.
12 Khương Dương chạy về cửa hàng sửa xe, sắc mặt nặng nề.
Nhân viên không lưu tâm lắm, khập khiễng đi đến ôm vai Khương Dương buông lời bông đùa: Anh về rồi đấy à, người đẹp chờ lâu rồi đấy.
13 Giờ anh ta đang có khách nữ.
Hứa Liên Nhã nhìn xung quanh, xác định là người phụ nữ đó đang nói chuyện với cô.
Người phụ nữ kia nói tiếp: Tôi không lừa cô.
14 Mắt Thẩm Băng Khê sáng lên, biết có kịch hay, nói: "Bạn gái?"
Lương Chính giật mình, a một tiếng, "Là cô gái hôm đó đưa em đi bệnh viện sao?"
Khương Dương còn chưa đáp thì Thẩm Băng Khê đã quay sang nói với Lương Chính: "Tiểu Chính, cậu gặp qua rồi à! Trông thế nào, có đẹp hay không? Không được, chị cũng muốn gặp.
15 Đợi Khương Dương đi xa, Phùng Nhất Như trốn tránh Hạ Nguyệt, thấp giọng hỏi Hứa Liên Nhã người nọ là ai.
"Khách thôi. " Vẻ mặt bình tĩnh.
Phùng Nhất Như ngồi thẳng, như ban giám khảo nhìn cô chăm chú.
16 Đêm trước ngày thất tịch, Lôi Nghị gọi điện đến báo cho Hứa Liên Nhã biết không thể nghỉ phép được. Hứa Liên Nhã lại hỏi vậy mười bốn tháng bảy có xin nghỉ được không, Lôi Nghị do dự, đáp lại khó mà nói trước được.
17 Sáng sớm hôm sau, Hứa Liên Nhã bị ấm áp đánh thức.
Cô nằm trên giường, cảm giác thân thuyền chấn động, cơn say khiến đầu cô hơi nặng, ngực trướng đau.
18 Chu Khải Quân ở tại thôn trong thành phố đối diện chỗ Khương Dương, chỉ cách một con đường.
Trước kia cậu ta có từng bỏ bê như vậy không? Khương Dương hỏi Hứa Liên Nhã.
19 Khương Dương không trả lời cô, đóng sầm ngăn kéo lại, nhốt ác ma trong lòng lại bên trong, sau đó kéo Chu Khải Quân vào phòng tắm.
Chu Khải Quân vẫn còn rên rỉ, Khương Dương hoàn toàn không để ý đến cậu ta, cầm lấy vòi hoa sen, vặn mở vòi xối lên người cậu ta.
20 Khương Dương gần như là kéo Hứa Liên Nhã ra khỏi con hẻm, cô không nói tiếng nào, dùng hết sức rảo bước đi theo. Cô có thể nhận thấy tâm trạng anh hiện không được tốt, như mới trở về từ bên bờ phẫn nộ.