1
Đan Quất ở Giang Nam, qua đông vẫn xanh tốt;
Phải đâu đất ấm áp, sức chọi nổi tuế hàn;
Vốn là thứ dâng khách, xá gì chuyện trở ngăn;
Vận mệnh hẳn gặp lúc, tìm sao luật tuần hoàn;
Xem kìa đám đào mận, cây nào không bóng râm?(*)
(*): Bài thơ “Cảm ngộ 12” của Trương Cửu Linh.
2 Quân Thần Tinh không nói mà chỉ nhìn Lục Kiên. Một năm nay, người ngoài đều cho rằng anh đảm nhận vị trí giáo sư đại học của Trúc Quang là do học viện này thuộc về nhà họ Quân.
3
Nhìn Quân Thần Tinh lớn tiếng gào lên, mặt mũi lại vặn vẹo, lúc này, Chu Thải Tâm mới phát hiện ra hình như anh đang rất tức giận. Điều này càng khiến cô hoang mang hơn bởi vì cô nhớ rất rõ, bản thân chưa hề chọc gì
đến anh mà!
Cô đột nhiên hiểu ra! Đúng rồi, không chừng cả nhà
anh đều thích nói chuyện lớn tiếng giống nhau, vẻ mặt khi nói chuyện thì luôn kích động, cho nên, chưa hẳn là anh đang tức giận.
4 Cô chính là con người đơn giản, chân thật. Chỉ cần nhìn khuôn mặt cô là đã có thể nhìn thấu tâm tư cô. Chỉ là đến bản thân cô cũng không hề biết vẻ mặt mình có bao nhiêu sự sống động, tùy theo tâm tình của cô mà thay đổi! Cho dù, đôi lúc lời nói của cô khiến anh dở khóc dở cười.
5 Lục Kiên liền lắc đầu, "Thần Tinh, chẳng lẽ một ông hiệu trưởng như tôi lại không bằng đồ ăn sao? Để cậu tùy tiện xem nhẹ, chạy theo đồ ăn ngon. " Ông cố tình trưng ra vẻ mặt không hờn không giận.
6 Chu Thải Tâm đang thuần thục xào món ăn cuối cùng. Nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến nhưng vẫn không quay đầu lại mà cười nói: "Dì à, dì với hiệu trưởng ăn trước đi, con nấu xong món ăn này để bày lên đã rồi sẽ ăn sau.
7 Quân Thần Tinh cúi đầu nhìn nét mặt Chu Thải Tâm lần nữa, dường như cô rất tủi thân, không chừng cô thật sự đã bị anh làm cho sợ hãi. Dù sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên mà cô trải qua tình huống như vậy.
8 Đến khi chạm đến hạt trân châu hồng nhạt đầy mẫn cảm nhưng bí ẩn kia, Quân Thần Tinh mới nở một nụ cười gian tà hài lòng. Anh dùng ngón trỏ ấn nhẹ rồi xoay tròn, ngón giữa thì vuốt ve nơi cửa mình nữ tính của cô, hưởng thụ xúc cảm mềm mại, khiến cho cô chảy ra càng nhiều chất lỏng từ nơi đó.
9 "Thần Tinh, em thật thích dáng vẻ này của anh. Sau này, anh có thể thường xuyên hài hước như vậy trước mặt em không? Nếu không, người nhàm chán như em, sẽ khiến anh cảm thấy buồn tẻ lắm.
10 Quả thực, ngay bây giờ, Quân Thần Tinh sắp tức điên lên được. Anh nhẹ nhàng nhảy xuống từ cửa sổ phòng của Chu Thải Tâm, không chút động tĩnh đã đứng trên tấm thảm lót phòng, đồng thời, cũng cảm nhận được sự giận dữ sôi trào trong lồng ngực, không một chút hạ nhiệt.
11 Lời anh nói khiến cho Chu Thải Tâm yên tâm không ít, nhưng mà, cô cũng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với anh: "Thần Tinh, sau này anh đừng mạo hiểm chạy đến đây nữa, biết chưa? Nếu không phải ba mẹ em vừa đúng lúc đi hưởng trăng mật mỗi năm một lần, thì cả ba em cũng sẽ tham gia đánh hội đồng anh luôn rồi, còn mẹ em sẽ đứng kế bên cổ vũ thêm vào!"
Quân Thần Tinh nghe xong, không khỏi suy nghĩ, người nhà cô thật đặc biệt mà, vừa gặp mặt đã đưa nắm đấm ra đãi khách, nhưng cũng may mắn là tính tình cô không giống với họ.
12 Thấy vẻ mặt cùng ánh mắt vô tội của Chu Thải Tâm, trong lòng Quân Thần Tinh thầm cười lạnh nói: Dù cho anh có la hét to hơn nữa, cũng chưa chắc cô đã nhìn ra được sự tức giận của anh.