1 Trừng mắt nhìn nòng sung đen ngòm đang chỉa về người mình , Lam Vịnh Vi nằm mơ cũng không ngờ ngày đầu tiên đến nước Mỹ đã gặp được một cái lễ gặp mặt - - cướp bóc thế này !"anh.
2 Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô mang theo một nụ cười tà khí và một gương mặt đẹp như khắc đi vào phòng chế nhạo : "Tôi phải xưng hô với cô thế nào đây ? Chuyên gia nói dối hay là đại lừa gạt ?"Lam Vịnh Vi mắt hạnh trừng to, "anh cho rằng tôi đang nói dối sao ?""Đương nhiên, trừ phi cô có thể chứng minh lời cô nói đều là sự thật.
3 "Chú Rudolph, không xong , không xong rồi !" Đại Tây Nhã thất kinh miệng không ngừng hô to chạy về phía Rudolph đang ở trong hoa viên cùng người làm vườn trồng cây.
4 Lam Vịnh Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông nửa thân trần trước mắt này , trong đầu cô trống rỗng, chân như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích mà chỉ có thể tùy ý hắn bước từng bước một tới gần mình.
5 Lam Vịnh Vi bị cơn đau kịch liệt từ mắt cá chân làm cho tỉnh lại !cô sững sờ nhìn những ngôi sao sáng rực trên đầu mình , đau đớn khiến cho cô không biết mình đang ở phương nào, chứ đừng nói đến biết được chuyện gì đang xảy ra với mình.
6 Trở mình , cô đem mặt vùi vào chiếc gối nằm mềm mại , Lam Vịnh Vi xấu hổ đến mức muốn tìm một miếng đậu hủ đập đầu vào !cô cư nhiên cùng cái cái tên động vật máu lạnh cuồng vọng vô tình lên giường, tuy rằng chỉ lên giường một lần cũng không có nghĩa gì, về sau hai người cũng "Xác định vững chắc" không có lần sau là được , nhưng cô cảm thấy chính thật là thất sách , hơn nữa thật là thiệt thòi, cô nên tìm ai nói công đạo dùm mình đây ?Thần ơi ! Cứu tôi với ! Có thể mang cô trở về Đài Loan hiện đại không ? cô thà rằng trở về cái đảo nhỏ không khí ô nhiễm, giao thông chật chội, cộng thêm giá hàng đắt đỏ còn hơn ở đây !Nhưng mà thần hiển nhiên không có nghe được lời cầu khẩn của cô , bởi vì thân thể thon dài rắn chắc của Mục Lôi đang chậm rãi bao trùm ở trên người cô , làm cho hai người lại một lần nữa tiếp xúc chặt chẽ.
7 Lam Vịnh Vi căn bản không biết mình vượt qua một tuần không có Mục Lôi như thế nào , cô ít đi ra cửa phòng , cũng không dám gặp bất luận kẻ nào, bởi vì cô sợ mình vừa đi ra ngoài sẽ đụng phải ánh mắt trách cứ của Rudolph , liền sẽ đụng phải những người đến chúc mừng cô.
8 "Rudolph, tại sao anh phải làm như vậy?" Ôm lấy Mục Lôi đang hôn mê bất tỉnh, Lam Vịnh Vi kinh ngạc không thể tin trừng mắt nhìn vẻ mặt vô hồn của Rudolph.
9 "Nè !" Tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ý bay đến trước mặt Lam Vịnh Vi , dùng bàn tay béo nhỏ trắng huơ huơ trước mắt Lam Vịnh Vi ,nhưng ánh mắt cô vẫn không phản ứng.
10 Hai năm sau tại một buổi trưa yên tĩnh. một vị họa sĩ ước chừng hơn 40 tuổi đang ở trong đại sảnh của Lam Nguyệt Sơn Trang , vì cả nhà Mục Lôi cùng Lam Vịnh Vi họa một bức tranh gia đình.